Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Chiều thứ 7

Chiều thứ bẩy!
Thứ bẩy chiều nay buồn cô quạnh
Ngoài đường hối hả những người qua
Lòng ta buồn vắng tiếng hoan ca
Mây trôi vần vũ khúc mơ nhòa!
.
Ai hòa điệu nhạc cho thêm nhớ
Mải miết ru hoài  tháng năm ơi
Nơi chốn xa xăm, người còn nhớ

Thứ bẩy chiều nay, có một người…

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

Tuyệt vời (sưu tầm)

TUYỆT VỜI
  Chiều công viên tôi buồn trên ghế đá
  Mơ màng nhìn một thiếu phụ dần qua
  Mắt bỗng sáng như chưa bao giờ sáng
  Nàng tuyệt vời rực rỡ cả vườn hoa.


  Đôi mắt đen sao thông minh đến thế
  Nét đoan trang hòa lẫn nét bao dung
  Em đẹp quá như người ta thường nói
  " Gái một con , con mắt phải mòn" !
   
  Có cậu bé đi sau tươi tắn
  Hồn mải mê theo bướm đẹp hoa tuơi
  Cười rạng rỡ chú chuồn Kim bị tóm
  Tôi chết ngồi trong tiếng gọi : Bà ơi !
                                   Trần Duy Phúc

   
   Thật ra, bài thơ không có gì đặc biệt. Chiều công viên, ghế đá , hơi buồn, một thiếu phụ đi qua...Hình ảnh duyên dáng , rạng ngời của thiếu phụ đã thức tỉnh ánh mắt của tác giả dõi theo . Và đây chính là giây phút tuyệt vời đầu tiên của câu chuyện .
   Vẻ đẹp của  thiếu phụ kia như một điểm sáng , làm bệ phóng  cho cảm xúc dâng đầy. Sự xuất hiện duyên dáng của  thiếu phụ , đã kích hoạt cả một không gian  rực sáng , sống động và lấp lánh màu sắc .  Vẻ đep của người phụ nữ ngoài bốn mươi thường mặn mà và đằm thắm , nó như lắng sâu và lan tỏa vào cả  những hoa lá , cỏ cây xung quanh  làm nên sự rực rỡ này. Cái đẹp mà sau khi tác gỉa tả thực về đôi mắt đen, nét đoan trang...thì bất lực về ngôn ngữ ,  phải mượn lời nguời xưa " Gái một con con mắt phải mòn"để diễn đạt.
   Và rồi nhân vật thứ 3 xuất hiện. Sự xuất hiện rất đỗi bình thường  - Một đứa trẻ tung tăng phía sau thiếu phụ như bao cuộc dạo chơi bình thường  khác .
    Có cậu bé đi sau tươi tắn
    Hồn mải mê theo bướm đep hoa tươi
    Cười rạng rỡ chú chuồn Kim bị tóm...
...Cậu bé, hẳn là con trai thiếu phụ, hoặc là chỉ có thể gọi thiếu phụ kia bằng Cô, bằng Dì... Cô  cháu hay Dì cháu gì đó.
  Nhưng ...Trời ạ . 
  " Tôi chết ngồi trong tiếng gọi: Bà ơi" !
  Nếu cậu bé gọi " Mẹ ơi" hay "Dì ơi" thì đã nhẹ lòng mà hết chuyện, khỏi cần bàn cãi. Hai tiếng " Bà ơi" làm cả tác gia lẫn người đọc nảy đom đóm mắt ngỡ ngàng !- Sự bùng phát đầy bất ngờ  xô đẩy cả bài thơ như đổ sụp xuống . Cả không gian và thời gian như ngừng lại - Đứng hình !Trẻ đẹp vậy mà đã lên Bà rồi sao? Tiếng gọi" Bà ơi " như một tiếng nổ công phá mà tác giả chìm nghỉm chết ngồi trong đó với khuôn mặt ngỡ ngàng . ( Chết ngồi trong tiếng gọi " Bà ơi "chứ không phải chết ngồi nghe tiếng gọi " Bà ơi " mới thấy hết cách sử dụng ngôn ngữ đầy ma lực của tác giả ) 
 "Chú chuồn Kim bị tóm " đã  mang lại khoảng khắc tuyệt vời may mắn cho tác giả và người đọc . Nếu nó bay mất không bị tóm thì không có tiếng gọi , không có cho sự bùng nổ . Cậu bé hồn nhiên , vô tư tóm được chú chuồn Kim như một động thái vô tình châm ngòi dẫn đến kho thuốc nổ , nổ tung cảm xúc, đẩy mọi người vào trạng thái bàng hoàng , chết lâm sàng ! 
  Hai tiếng " chết ngồi" mới  thật sướng làm sao !  Dân gian thường nói " chết đứng ", chưa thấy ai nói " chết ngồi" ! Từ Hải  tức quá mà chết đứng  chắc hẳn là ông ta ... sẽ mỏi chân và thịt sẽ thối (!) Còn đây tác giả chết ngồi vì  ngất ngây sung sướng , lại hớp cả hương sắc cái đẹp  chắc chắn thịt sẽ thơm và tất nhiên là không hề mỏi gối!? Chết trong sự tuyệt vời !
  Bài thơ như một câu chuyện ngắn , chỉ có 3 nhân vật . Cả 3 nhân vật đều mang đến những khoảng khắc tuyệt vời cho người đọc.
  Lâu nay vẫn thường gặp những bài thơ hay nhưng hình như nghiêm nghị và chỉnh chu quá. Đã quá quen với những " Chênh chao " " Buồn vương , thương nhớ " ...  Bài thơ " Tuyệt vời " trên đây như một hơi thở mới, lan tỏa một niềm vui cho những thiếu phụ biết tự tin hơn trong cuộc sống. Ranh giới về tuổi tác lùi dần vào phía sau cái đẹp của người phụ nữ! Cái đẹp mặn mà , chín muồi , lắng sâu , rất tuyệt vời  của những phụ nữ lớn tuổi .
  Đọc bài thơ, có thể nhiều nguời  cùng nhen nhóm một mơ tưởng  - Muốn lang thang mỗi chiều đâu đó ở  một công viên , bãi cỏ ven sông ...  có ghế đá và  chờ phút giây hóa đá ; đợi chờ khoảng khắc tuyệt vời để  được... ngồi mà chết !  
  (Nhưng nào ai biết trước điều gì xảy ra , cũng có khi chết nằm dài thẳng cẳng trước khi được chết ngồi -Vì bị cháu con người ta đập bể đầu,  bởi tại cái tội ngắm nhìn  mà còn... xuýt xoa liếm mép !)
 
                                                                                         2008  - 2014 

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Nhớ!

NHỚ ! ...
 Em nhớ anh như hoa nhớ nắng
 Cúc nhớ vàng thu, rét nhớ đông
 Em yêu anh bốn mùa thành mùa nhớ
Nỗi tương tư ngập lụt cả bến lòng ! ...

 PHƯƠNG HOA

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Duyên.

DUYÊN
 Câu thơ cứ ngỡ bâng quơ
 Bão trời đâu thấy, bất ngờ bão em
Duyên trời khéo buộc chữ duyên
 Bạc đầu còn nhớ, còn tìm về nhau!...

 PHƯƠNG HOA

Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Thu trong tôi!

Thu trong tôi, có phải là tàn rụng
Màu úa vàng loang nhuộm ánh trăng trôi
Lá trầu ơi, bạc thếch cõi lòng rồi
Nơi bến cũ đợi hoài mùa thu chết!


Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Thơ của chị Bùi Thị Sơn viết cho ngày 27-7

CHÙM THƠ VIẾT NGÀY 27 THÁNG 7

1-LIỆT SĨ

Gửi vào đất: nắm xương tàn
Gửi vào đời : những chứa chan ân tình
Gửi vào người: đức hy sinh
Con dân đất Việt nghiêng mình trước Anh !
Bao người chiến sĩ vô danh
Tạc vào sông núi dáng hình Việt Nam

2-VÀI MẢNH CÒN LẠI CỦA MỘT LIỆT SĨ TRẺ

Một hạt trắng tựa hạt ngô
Một chùm hoe đỏ xác xơ gió nồm
Một vài cọng cỏ xanh non
Ba mươi năm lẻ vùi chôn đất này
Hôm nay con đã về đây
Theo chân đồng đội thăm thầy ,thăm u
Quê nhà giờ đã khác xưa
Dẫu thân tan nát,vẫn mơ cờ hồng
Thầy u giờ đã lưng còng
Vuốt ve con-những mảnh hồn trai tơ

3-TỰ THẤY HỔ THẸN

Tuổi hai mươi
Anh đã hoá thân vào sông nước
Cho giang sơn gấm vóc mãi nở hoa
Sao thơ em chỉ than mây, khóc gió
Gần hết đời chưa đến nổi cái TA
Ngắm di ảnh
Nghĩ về những liệt sĩ chưa một lần chụp ảnh
Nước mắt nhạt nhoà
Xót xa.
Ta là ai ?
Là gì ?
Giữa vũ trụ bao la…

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

ĐƯỜNG VỀ !

ĐƯỜNG VỀ ! ...
Đường về An Lão chiều nay
Cùng anh đi dưới mưa bay trắng trời
Xôn xao hai đứa nói cười
Lòng vui hửng nắng như trời không mưa!

 PHƯƠNG HOA