Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

                   ĐÊM NOEL

Đêm thánh vô cùng đêm giáng sinh

Cầu mong thế giới được an bình

Người người hạnh phúc trong no đủ

Không còn oan trái, cảnh điêu linh


                         Phương Hoa

                                    (Ảnh nguồn Internet)


Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

Mái trường thân yêu!

MÁI TRƯỜNG THÂN YÊU

Ngày đầu bỡ ngỡ về đây
Trường là mái ấm tháng ngày yên vui
Hè về phượng đỏ rực trời
Bao ánh mắt trẻ sáng ngời như sao

Đời dù vất vả gian lao
Bước chân vào lớp là vào bình yên
Đứng trên bục giảng thiêng liêng
Lòng vui với những nỗi niềm tuổi hoa

Thầy cô nào
 chẳng chịu già
Tháng năm bụi phấn bay ra trắng đầu
Chỉ mong 
em lớn mai sau
Mầm xuân thắp sáng sắc màu tươi xanh.


Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Chiều thứ 7

Chiều thứ bẩy!
Thứ bẩy chiều nay buồn cô quạnh
Ngoài đường hối hả những người qua
Lòng ta buồn vắng tiếng hoan ca
Mây trôi vần vũ khúc mơ nhòa!
.
Ai hòa điệu nhạc cho thêm nhớ
Mải miết ru hoài  tháng năm ơi
Nơi chốn xa xăm, người còn nhớ

Thứ bẩy chiều nay, có một người…

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

Tuyệt vời (sưu tầm)

TUYỆT VỜI
  Chiều công viên tôi buồn trên ghế đá
  Mơ màng nhìn một thiếu phụ dần qua
  Mắt bỗng sáng như chưa bao giờ sáng
  Nàng tuyệt vời rực rỡ cả vườn hoa.


  Đôi mắt đen sao thông minh đến thế
  Nét đoan trang hòa lẫn nét bao dung
  Em đẹp quá như người ta thường nói
  " Gái một con , con mắt phải mòn" !
   
  Có cậu bé đi sau tươi tắn
  Hồn mải mê theo bướm đẹp hoa tuơi
  Cười rạng rỡ chú chuồn Kim bị tóm
  Tôi chết ngồi trong tiếng gọi : Bà ơi !
                                   Trần Duy Phúc

   
   Thật ra, bài thơ không có gì đặc biệt. Chiều công viên, ghế đá , hơi buồn, một thiếu phụ đi qua...Hình ảnh duyên dáng , rạng ngời của thiếu phụ đã thức tỉnh ánh mắt của tác giả dõi theo . Và đây chính là giây phút tuyệt vời đầu tiên của câu chuyện .
   Vẻ đẹp của  thiếu phụ kia như một điểm sáng , làm bệ phóng  cho cảm xúc dâng đầy. Sự xuất hiện duyên dáng của  thiếu phụ , đã kích hoạt cả một không gian  rực sáng , sống động và lấp lánh màu sắc .  Vẻ đep của người phụ nữ ngoài bốn mươi thường mặn mà và đằm thắm , nó như lắng sâu và lan tỏa vào cả  những hoa lá , cỏ cây xung quanh  làm nên sự rực rỡ này. Cái đẹp mà sau khi tác gỉa tả thực về đôi mắt đen, nét đoan trang...thì bất lực về ngôn ngữ ,  phải mượn lời nguời xưa " Gái một con con mắt phải mòn"để diễn đạt.
   Và rồi nhân vật thứ 3 xuất hiện. Sự xuất hiện rất đỗi bình thường  - Một đứa trẻ tung tăng phía sau thiếu phụ như bao cuộc dạo chơi bình thường  khác .
    Có cậu bé đi sau tươi tắn
    Hồn mải mê theo bướm đep hoa tươi
    Cười rạng rỡ chú chuồn Kim bị tóm...
...Cậu bé, hẳn là con trai thiếu phụ, hoặc là chỉ có thể gọi thiếu phụ kia bằng Cô, bằng Dì... Cô  cháu hay Dì cháu gì đó.
  Nhưng ...Trời ạ . 
  " Tôi chết ngồi trong tiếng gọi: Bà ơi" !
  Nếu cậu bé gọi " Mẹ ơi" hay "Dì ơi" thì đã nhẹ lòng mà hết chuyện, khỏi cần bàn cãi. Hai tiếng " Bà ơi" làm cả tác gia lẫn người đọc nảy đom đóm mắt ngỡ ngàng !- Sự bùng phát đầy bất ngờ  xô đẩy cả bài thơ như đổ sụp xuống . Cả không gian và thời gian như ngừng lại - Đứng hình !Trẻ đẹp vậy mà đã lên Bà rồi sao? Tiếng gọi" Bà ơi " như một tiếng nổ công phá mà tác giả chìm nghỉm chết ngồi trong đó với khuôn mặt ngỡ ngàng . ( Chết ngồi trong tiếng gọi " Bà ơi "chứ không phải chết ngồi nghe tiếng gọi " Bà ơi " mới thấy hết cách sử dụng ngôn ngữ đầy ma lực của tác giả ) 
 "Chú chuồn Kim bị tóm " đã  mang lại khoảng khắc tuyệt vời may mắn cho tác giả và người đọc . Nếu nó bay mất không bị tóm thì không có tiếng gọi , không có cho sự bùng nổ . Cậu bé hồn nhiên , vô tư tóm được chú chuồn Kim như một động thái vô tình châm ngòi dẫn đến kho thuốc nổ , nổ tung cảm xúc, đẩy mọi người vào trạng thái bàng hoàng , chết lâm sàng ! 
  Hai tiếng " chết ngồi" mới  thật sướng làm sao !  Dân gian thường nói " chết đứng ", chưa thấy ai nói " chết ngồi" ! Từ Hải  tức quá mà chết đứng  chắc hẳn là ông ta ... sẽ mỏi chân và thịt sẽ thối (!) Còn đây tác giả chết ngồi vì  ngất ngây sung sướng , lại hớp cả hương sắc cái đẹp  chắc chắn thịt sẽ thơm và tất nhiên là không hề mỏi gối!? Chết trong sự tuyệt vời !
  Bài thơ như một câu chuyện ngắn , chỉ có 3 nhân vật . Cả 3 nhân vật đều mang đến những khoảng khắc tuyệt vời cho người đọc.
  Lâu nay vẫn thường gặp những bài thơ hay nhưng hình như nghiêm nghị và chỉnh chu quá. Đã quá quen với những " Chênh chao " " Buồn vương , thương nhớ " ...  Bài thơ " Tuyệt vời " trên đây như một hơi thở mới, lan tỏa một niềm vui cho những thiếu phụ biết tự tin hơn trong cuộc sống. Ranh giới về tuổi tác lùi dần vào phía sau cái đẹp của người phụ nữ! Cái đẹp mặn mà , chín muồi , lắng sâu , rất tuyệt vời  của những phụ nữ lớn tuổi .
  Đọc bài thơ, có thể nhiều nguời  cùng nhen nhóm một mơ tưởng  - Muốn lang thang mỗi chiều đâu đó ở  một công viên , bãi cỏ ven sông ...  có ghế đá và  chờ phút giây hóa đá ; đợi chờ khoảng khắc tuyệt vời để  được... ngồi mà chết !  
  (Nhưng nào ai biết trước điều gì xảy ra , cũng có khi chết nằm dài thẳng cẳng trước khi được chết ngồi -Vì bị cháu con người ta đập bể đầu,  bởi tại cái tội ngắm nhìn  mà còn... xuýt xoa liếm mép !)
 
                                                                                         2008  - 2014 

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Nhớ!

NHỚ ! ...
 Em nhớ anh như hoa nhớ nắng
 Cúc nhớ vàng thu, rét nhớ đông
 Em yêu anh bốn mùa thành mùa nhớ
Nỗi tương tư ngập lụt cả bến lòng ! ...

 PHƯƠNG HOA

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Duyên.

DUYÊN
 Câu thơ cứ ngỡ bâng quơ
 Bão trời đâu thấy, bất ngờ bão em
Duyên trời khéo buộc chữ duyên
 Bạc đầu còn nhớ, còn tìm về nhau!...

 PHƯƠNG HOA

Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Thu trong tôi!

Thu trong tôi, có phải là tàn rụng
Màu úa vàng loang nhuộm ánh trăng trôi
Lá trầu ơi, bạc thếch cõi lòng rồi
Nơi bến cũ đợi hoài mùa thu chết!


Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Thơ của chị Bùi Thị Sơn viết cho ngày 27-7

CHÙM THƠ VIẾT NGÀY 27 THÁNG 7

1-LIỆT SĨ

Gửi vào đất: nắm xương tàn
Gửi vào đời : những chứa chan ân tình
Gửi vào người: đức hy sinh
Con dân đất Việt nghiêng mình trước Anh !
Bao người chiến sĩ vô danh
Tạc vào sông núi dáng hình Việt Nam

2-VÀI MẢNH CÒN LẠI CỦA MỘT LIỆT SĨ TRẺ

Một hạt trắng tựa hạt ngô
Một chùm hoe đỏ xác xơ gió nồm
Một vài cọng cỏ xanh non
Ba mươi năm lẻ vùi chôn đất này
Hôm nay con đã về đây
Theo chân đồng đội thăm thầy ,thăm u
Quê nhà giờ đã khác xưa
Dẫu thân tan nát,vẫn mơ cờ hồng
Thầy u giờ đã lưng còng
Vuốt ve con-những mảnh hồn trai tơ

3-TỰ THẤY HỔ THẸN

Tuổi hai mươi
Anh đã hoá thân vào sông nước
Cho giang sơn gấm vóc mãi nở hoa
Sao thơ em chỉ than mây, khóc gió
Gần hết đời chưa đến nổi cái TA
Ngắm di ảnh
Nghĩ về những liệt sĩ chưa một lần chụp ảnh
Nước mắt nhạt nhoà
Xót xa.
Ta là ai ?
Là gì ?
Giữa vũ trụ bao la…

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

ĐƯỜNG VỀ !

ĐƯỜNG VỀ ! ...
Đường về An Lão chiều nay
Cùng anh đi dưới mưa bay trắng trời
Xôn xao hai đứa nói cười
Lòng vui hửng nắng như trời không mưa!

 PHƯƠNG HOA

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Bóng xưa!

 BÓNG XƯA
 Bao giờ trở lại ngày xưa
 Em xin quả khế, anh đưa qua rào
 Chùng chình bóng đổ cầu ao
Bồng bềnh hai đứa tan vào trong mây!...

PHƯƠNG HOA

Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

Bài thơ Khúc xế chiều của Thôn Nhân Phạm!

Tuổi xế chiều lang thang đi đọc, gặp bài thơ “ KHÚC XẾ CHIỀU” của tác giả Thôn  Nhân Phạm:

KHÚC XẾ CHIỀU

Chiều ơi, đã xế chiều rồi,
Dấu xưa bóng cũ, nỡ dời chân đi!
Gió chiều còn ngại ngần chi!
Hãy về rủ rỉ những khi chiều về.

Nắng cuối ngày nắng đam mê,
Lại dìu cánh lá rơi về với đêm...
Khúc xế chiều, khúc nhẹ êm.
Hoàng hôn tim tím nhuốm miền nhớ mong.

Xế chiều, ngỡ xế lửa lòng,
Mà chiều vẫn cứ ngóng trông chiều chiều…

TG Thôn Nhân Phạm (bên facebook)

Hồn thơ của Khúc xế chiều yêu đời thiết tha. Chính tình yêu ấy làm cho người cao tuổi sống vui vẻ, khỏe mạnh và trẻ lại. Con cháu sẽ rất vui mừng không phải chăm sóc người già ốm, yếu nhỉ …

Câu kết bài hay lắm: “Xế chiều, ngỡ xế lửa lòng,
                                 Mà chiều vẫn cứ ngóng trông chiều chiều…”,

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

Sân cỏ- Trái bóng- Tình yêu của Phương Thảo!

Sắp tới giờ khai mạc world cup rồi, mùa bóng đá đã tới, bài thơ hay mới và lạ!
THƠ TÌNH WORLD CUP 2014
SÂN CỎ - TRÁI BÓNG - TÌNH YÊU
Trái bóng trên sân cỏ
Làm nên bao chuyện bất ngờ
Như tình yêu nào ai biết trước
Những gì sẽ đến trong mơ!
Ai biết được những gì sẽ đến
Như tình yêu bất chợt đổi màu
Đến chúa trời cũng không thể biết
Chiếc cúp vàng rồi sẽ về đâu?...
Khi trái bóng lăn tròn trên sân cỏ
Ấy là khi bốc lửa tình yêu
Thất bại, vinh quang hai đằng nghiệt ngã
Nỗi đam mê nghiêng đổ trời chiều!
Và mãi mãi muôn đời còn đó
Như tình yêu trái bóng diệu kỳ
Khi trái bóng vặn mình trên sân cỏ
Quả đất rùng mình như cũng muốn bay đi
Trên sân cỏ những con người bé nhỏ
Đốt cháy mình thành những "ngôi sao"
Cả tâm hồn hóa thành đường bóng
Cho cả hành tinh ngưỡng mộ đón chào!

PHƯƠNG THẢO

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

Cảm nhận về bài thơ Đêm Kiến An!

ĐÊM KIẾN AN 

 Đêm Kiến An trời xuống thấp hơn 
Tóc em vướng những vì sao lấp lánh 
Gió Đồ Sơn đưa về mát lạnh 
Nghe rì rầm sông Cấm hát ra khơi 

 Núi Voi tư lự giữa mây trời 
Ra dáng như một nhà thy sỹ 
Nhà máy xi măng như một dàn dầu khí 
Nghe đa tình cô gái Thủy Nguyên reo.

 Đất Trạng xưa nay đã hết đói nghèo
 Ai rít thuốc lào nghe dòn tan đến thế 
Về Tiên Lãng xốn xang cầu Khuể 
Đất đổi mùa ngô lúa cứ rờn xanh. 

 Đêm Kiến An như riêng của chúng mình
 Thành phố Cảng bốn bề xao xuyến quá 
Náo nức vùng ven đêm về mới lạ 
Ánh điện mơ màng huyền diệu một vùng thơ. 
                 PHƯƠNG THẢO 

          Tháng năm, người Hải Phòng chẳng ai xa lạ với lời bài hát Tháng năm rợp trời hoa phượng đỏ… những cái tên đất, tên phố nghe chẳng thơ đâu nhưng cứ ngân nga và hùng tráng… Tháng năm này, PH rất có ấn tượng với bài thơ Đêm Kiến An của nhà thơ Phương Thảo, bởi với anh: Hải Phòng là cả một “ vùng thơ”! Là người Hải Phòng, đọc bài thơ thấy thân quen đến lạ, một “vùng thơ” lung linh trìu mến qua vần thơ anh! 
          Mở đầu như lời tình tự với người yêu: “Đêm Kiến An trời xuống thấp hơn Tóc em vướng những vì sao lấp lánh” Hay quá, hai câu thơ, PH tưởng tượng như anh tình tự với người yêu vậy. Cảm giác”Đêm Kiến An trời xuống thấp hơn”, thật lãng mạn và đẹp biết chừng nào hình ảnh tóc em bay trong gió được đính vào đó những vì sao lấp lánh. Nhưng Phương Thảo viết “ Tóc em vướng những vì sao lấp lánh” , cái từ “vướng” mới tài làm sao, em đẹp như tiên nữ, vì sao vướng vào tóc chứ em có đính đâu. Mà cũng thấy thật đấy chứ, dưới chân đồi nhìn lên, sao vướng vào cành cây, cây cỏ như tóc em. Ảo và thực hòa quyện tạo nên cái lung linh huyền ảo trong câu thơ. Nhà thơ không nói rõ tên em nhưng PH đọc lại thấy em “ Đồi Thiên Văn” đấy. Thế mới thấy hình ảnh thơ Phương Thảo hay thật. Hóa ra “em” là đồi Thiên Văn của Kiến An. Nhà thơ nhìn đồi Thiên Văn đẹp như cô gái, đẹp như nàng tiên vậy. Các khổ thơ tiếp theo, nhà thơ nhắc đến Đồ sơn, sông Cấm, núi Voi, nhà máy xi măng, huyện Thủy Nguyên, Vĩnh Bảo, Tiên Lãng… với những đặc trưng tiêu biểu, nét đặc sắc của vùng miền, “vùng thơ”. 
         Đêm Kiến an, nhà thơ thật tinh túy, nghe rì rầm sông Cấm hát ra khơi, anh nghe bằng trái tim tình yêu anh nhỉ. “Núi Voi tư lự giữa mây trời Ra dáng như một nhà thy sỹ Nhà máy xi măng như một dàn dầu khí Nghe đa tình cô gái Thủy Nguyên reo.” Khổ thơ là sự nhân hóa và ẩn dụ hợp lý khéo léo, càng ngẫm càng thấy hay.               Núi Voi tư lự, bề dày lịch sử, chứng nhân lịch sử suy nghĩ. Các hình ảnh so sánh đều rất gợi cảm, núi Voi cho cảm hứng làm thơ, nhà máy xi măng HP là một thế mạnh. PH thấy câu “ Nghe đa tình cô gái Thủy Nguyên reo” thì sao thơ “điệu” đến thế, phép ẩn dụ đạt lắm. Nói về huyện Thủy Nguyên, con gái ở đây xinh nổi tiếng nên nhà thơ không dám nhìn mà “nghe” thôi, có phải không ạ?PH nói đùa với nhà thơ đấy, câu thơ này PH thấy duyên dáng lắm, qua từ “reo” lại thấy nhà thơ muốn nói Thủy Nguyên vừa đẹp về địa danh và người Thủy Nguyên đang chuyển mình phát triển. Rồi nhà thơ đưa cảm xúc ta về với đất Vĩnh Bảo có Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm, về với Tiên lãng có thuốc lào nổi tiếng cũng đang sinh sôi, thay màu áo mới ấm no hạnh phúc. 
           Khổ thơ kết ánh lên một “vùng thơ” của tình yêu Hải Phòng. “Đêm Kiến An như riêng của chúng mình Thành phố Cảng bốn bề xao xuyến quá Náo nức vùng ven đêm về mới lạ Ánh điện mơ màng huyền diệu một vùng thơ.” Vậy là mở đầu là “em’, kết thúc là “chúng mình”, bài thơ là những hình ảnh thân thuộc của Hải Phòng như Kiến An, đồi Thiên văn, núi Voi, nhà máy xi măng, sống Cấm, huyện Thủy Nguyên , Tiên Lãng, Vĩnh Bảo… Tất cả những địa danh ấy đã đi vào thơ anh thân thương gần gũi như điếu thuốc lào Tiên Lãng, thiêng liêng như Núi Voi, đền cụ Trạng, hoan ca như khúc ca sông Cấm ra khơi, như cô gái Thủy Nguyên reo! Bài thơ là khúc tâm tình với Hải Phòng, một Hải Phòng đang phát triển đi lên, một Hải Phòng với đất và người “địa linh nhân kiệt”. Bài thơ với những câu thơ mềm mại duyên dáng thiết tha, pha chút điệu đà con gái làm cho cái chất “ đô thị” bớt đi, tăng thêm chút nền nã của nông thôn Việt Nam, của phương Đông cổ kính thùy mị dịu hiền. Phải có một tình yêu với Hải Phòng mới có được bài thơ ĐKA hay như vậy nhà thơ, Hòn sỏi miền Trung nhỉ. 
           Khổ kết câu thứ ba cũng hay lắm nhưng hẹn dịp khác nhà thơ nhé!
           PH cảm ơn nhà thơ Phương Thảo, người Hải Phòng cảm ơn nhà thơ ạ! Nếu trong lĩnh vực nhạc HP có ca khúc Tháng năm… in đậm trong trái tim người HP thì bài thơ Đêm Kiến An của Phương Thảo sẽ khơi lên trong người HP một tình quê, tình đất, tình người, tình thơ đấy nhà thơ ạ. Một “vùng thơ” yêu mến Phương Thảo!

 Tháng năm về em đọc “Đêm Kiến An” 
Nốt nhạc nhắc“ rợp trời hoa phượng đỏ” 
“ Cô gái Thủy Nguyên” thì thầm gọi nhỏ 
“ Gió Đồ Sơn” vẫn “ mát lạnh” đợi anh về! (anh về thăm)

 Sáng chủ nhật, ngày 25/5/2014 
 Phương Hoa.

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

Suy nghĩ về một bài thơ!

           Hôm nay là ngày kiểm tra đầu  tiên, bắt đầu từ lớp 9. Và cũng bắt đầu nắng, nắng gay gắt thế. Vậy mà vào mạng đọc nhiều bài thấy không khí của cả đất nước về việc giàn khoan Trung Quốc vào địa phận của Việt Nam chúng ta. Còn thực tế quanh tôi, giáo viên ngồi nói chuyện cũng là chuyện tàu Ta và tàu TQ...
      Có một bài thơ tôi nhận xét và đăng vào đây như một dấu ấn nhớ những ngày này, bài thơ của nhà thơ Phương Thảo:
        BÀI THƠ VIẾT SẴN!...
Bài thơ này anh viết sẵn cho em
Nhỡ nay mai bất ngờ - Anh nhập ngũ!
Ngoài biển đông đang gầm ghè bão tố

Dàn khoan quân Tàu đã đột nhập biển ta

Mấy nghìn năm mảnh đất ông cha

Không thể mất dù chỉ là một tấc

Một giọt nước biển đông cũng là máu thịt

Bắt quân thù lập tức nhổ dàn khoan!
Em ở nhà bao vất vả khó khăn

Con nhỏ, mẹ già, vườn rau, ao cá

Ra biển Đông, chí làm trai tung phá

Dù phải hy sinh cũng thỏa chí tang bồng! ...
PHƯƠNG THẢO
        
          Bài thơ viết sẵn! Như vậy là có chuẩn bị trước không bị bất ngờ. Có lẽ là đất nước này với Trung Quốc thì hình như ... đã bao phen rồi nhỉ. Giờ đây lại cắm giàn khoan ngoài biển của Việt Nam. Các chàng trai sẵn sàng ra đi để bảo vệ, để giữ gìn Tổ quốc.
Phương Thảo không đao to búa lớn mà anh chuẩn bị sẵn một bài thơ cho em, người vợ, khi đất nước cần anh sẽ cầm súng ra đi. Anh chọn một hình ảnh xúc động nhất để đưa vào bài thơ, đó là em, là vợ, là người mẹ. Chọn hình ảnh này dễ lay động lòng người nhất, nhưng cũng khó viết đấy nhà thơ ơi. Vì đây là gốc rễ của hậu phương, của gia đình tổ ấm. Nếu không tài tình thì người ta quyến luyến không muốn ra trận. Viết sao từ anh yêu thương tha thiết nên anh ra đi để có hạnh phúc niềm vui trọn vẹn, tình cảm ấy lan sang người khác. Đọc thơ anh, em thấy anh làm được điều đó.
Ngay tiêu đề đã thấy điều đó ở Phương Thảo, anh yêu thương tha thiết gia đình và anh yêu nước.
Bài thơ này anh viết sẵn cho em
Nhỡ nay mai bất ngờ - Anh nhập ngũ!
Ngoài biển đông đang gầm ghè bão tố
Dàn khoan quân Tàu đã đột nhập biển ta
          Ngoài biển Đông đang “gầm ghè bão tố” rồi em ơi, hạnh phúc nhà gắn liền với hạnh phúc non sông. Ngôi nhà lớn nơi biển đông chúng cắm dàn khoan rồi em ạ. Đất nước mình có được từ bao xương máu cha anh, Đất nước này đã “ sống vững trãi 4000 năm sùng sững/ Lưng đeo gươm tay mềm mại bút hoa” . Anh đã viết bao vần thơ về tình yêu và cuộc sống, những vần thơ về Côn Sơn, về Yên Tử, cùng ông cha trên mảnh đất thiêng này.
Hôm nay đây nước nhà biển của ta đang có biến. Thương em nhiều nên anh sẵn sàng em ơi, chí làm trai thì “ nam bắc tây đông, cho phỉ sức vẫy vùng bốn bể...” em ạ.
           Và anh biết em : “Em ở nhà bao vất vả khó khăn
                                               Con nhỏ, mẹ già, vườn rau, ao cá”

Em ở nhà, em là hậu phương của anh còn bao gian khổ khó khăn, nuôi con nhỏ, chăm mẹ già... em nhé. Em hậu phương của anh, nơi anh trở về, em hậu phương của đất nước. Hãy tự hào vì anh là đấng nam nhi phải thỏa chí tang bồng. Là lý tưởng của người đàn ông, lý tưởng đẹp là gắn liền với lý tưởng của dân tộc em nhỉ!
          Bài thơ thể hiện tấm lòng nhà thơ nhưng cũng là khích lệ người trai ra đi bảo vệ đất nước, động viên người phụ nữ nơi quê nhà. Cái hay của bài thơ là không khô cứng mà là lời tâm tình của anh với em. Hiểu bài thơ cũng rất thật là lời người sắp ra chiến trận với người ở nhà mong chờ. Cả bài thơ cái chất trữ tình tha thiết biết bao, viết sẵn chỉ cho em thôi nhưng mà thấy cả cho tất cả những người vợ người mẹ, người em đấy nhà thơ ạ.
          Thơ Phương Thảo cho ta dũng khí
          Từ tình yêu tha thiết mặn mòi
          Thơ anh viết thức dậy bình minh
          Thấm thêm bao ước mơ trai trẻ!
                                  (Phương Hoa)

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

Thế là một năm học nữa sắp đi qua!

Thế là một năm học nữa lại bắt đầu đi qua. Năm học này khác với những năm trước, thời tiết có hôm vẫn mặc áo khoác được, có phải năm nay nhuận 2 tháng 9 mà cái lạnh còn vắt sang hè. Có lẽ nào cái lạnh của mùa, của thời tiết cứ bám vào tâm của tôi ?
Có một cái gì đó vu vơ, không, rất rõ đấy mà không sao rõ ràng được nên cứ buồn và lại buồn thôi.
Bạn tôi bảo không buồn, cười lên đi cho công việc nhẹ nhàng trôi chảy, có gì đáng buồn đâu cơ chứ.
Và bảo đừng nhìn lên, cũng không nhìn xuống mà chỉ nhìn ngang thôi... hihi. 
Không phải rồi bạn ơi, tôi đâu có so sánh... Cái mà tôi thấy là trên bầu trời đêm, có một ngôi sao bé nhỏ vẫn khóc vì nhớ vu vơ thôi Bảo Chi à! 
( Bảo Chi bạn gái của PH)

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

Vầng Trăng Xóm Nhỏ -Nhạc : Mai Trinh - Thơ : Phương Thảo



Tối chủ nhật nghe bài hát
VẦNG TRĂNG XÓM NHỎ

Em đi lấy chồng cả xóm nghèo đi

Đêm mười sáu trăng về không sáng nữa

Sờ lên ngực trái tim còn một nửa

Côi cút lòng băng giá suốt mùa đông!

Mất em rồi anh có cũng bằng không

Mùa xuân đến hoa buồn không nở

Lối ngõ em về lút tràn gai cỏ

Hoàng hôn bầm tím cô thôn!

Anh trở về xóm nhỏ lục tìm em

Cô gái mảnh mai vầng trăng xóm nhỏ

Gai cỏ sắc cồn cào nỗi nhớ

Mảnh trăng thề hao khuyết đời anh!...


PHƯƠNG THẢO

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

BẢN TÌNH CA VỢ CHỒNG NGƯỜI BÁN RAU- Phương Thảo!

BẢN TÌNH CA
VỢ CHỒNG NGƯỜI BÁN RAU

Chiếc xe đạp cà tàng, vất đi không ai nhặt
Anh chồng đèo vợ chợ về
Rau bán hết, đôi quang tung tẩy
Chị vợ cười khúc khích sau xe.

Họ là những người nông dân ngoại vi thành phố
Nắng mưa, dầu giãi trên đồng
Những cánh đồng rau xanh màu con gái
Nên cuộc đời mãi trẻ trung

Họ yêu nhau như một trang huyền thoại
Bay qua cát bụi phồn hoa
Một thiếu nữ chau mày giận dữ
Tát vào mặt chồng trên xe: Toyôta

Đời là thế, biết làm sao được
Buồn vui lăn lóc vô thường
Có nơi thiên đường là địa ngục
Có nơi địa ngục hóa thiên đường!

PHƯƠNG THẢO

 Cảm ơn nhà thơ nhé!
Bài thơ này neo đậu trong tôi chất quê lam lũ mà vô tư. Tôi yêu đất và yêu vườn nhà tôi nên tôi thích nó nhà thơ ạ!

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

Tuổi chớm già- Bài nhà Lão Tan_262

VIẾT THÊM TUỔI CHỚM GIÀ

    (bài viết bên nhà Tan_262, đã xin phép tác giả)  
  
Hơn mười năm trước, khi đọc đâu đó một bài viết về cái tuổi chớm già , cũng chỉ láng máng hiểu về quá trình chuyển hóa " nửa ông nửa thằng " và nghe mà muốn...chết quách cho xong nợ. 
  Tuổi chớm già , ấy là mỗi sáng mai thức dậy , thấy mình mẩy không còn nhẹ nhàng mà ê ẩm đau , nhìn thấy việc bắt đầu ngại.Dễ đau nhức chỗ này chỗ khác , lọ dầu nóng bắt đầu lỉnh kỉnh trong túi áo. Giấc ngủ không còn một mạch tới sáng nữa mà gián đọan . Ngày như dài ra , năm như ngắn lại . Khác với lúc còn trẻ , ngày thì ngắn mà năm thì dài . Chờ cho đến tết để đươc đi chơi , đốt pháo sao mà lâu đằng đẵng. Bây giờ , tết đến , hết năm xòanh xoach .Tuổi chớm già cũng dễ mập ra, dễ lên cân. Các lớp mỡ tích lũy ở vùng bụng làm to ra , nguời tròn lại và có vẻ lùn xuống. Các bà thì phải vô thẩm mỹ viện , hút hay lóc đi mấy ký mỡ sa , còn các ông nhìn nghiêng thì như thể ...mang bầu. -" Ngày xưa bụng bự thì sang / bây giờ bụng bự , không viêm gan cũng tiểu đừơng " ! Tóc bắt đầu phai màu , muối tiêu rồi dần dần muối nhiều hơn tiêu . Đi hớt tóc , ngày trước còn nhổ tóc bạc , bây giờ thì hết nhổ luôn . Phải nhuộm, nồng nặc mùi Amoniac ... Tóc thưa và mỏng dần, hay rụng. Bắt đầu thời kỳ hói đầu." Rửa mặt thì lâu , gội đầu thì chóng " vì các nếp nhăn ở mặt và trán hình như mỗi ngày thêm lên một nếp ! Khi cười , đủ thứ loại ngoăc đơn ngoăc kép ! Bắp cơ nhão nhoẹt , răng cỏ có cái đã bắt đầu lung lay, đau  . Tai cũng kém tinh tường . Nêm nếm củng dở đi vì thế ăn kém ngon hơn. Hôm nào quên kính thì như kẻ mù chữ. Đã bớt nhột như ngày xưa khi còn bé , nhiều khi bị thọc léc chẳng buồn cười . Mạch máu như các ống nước xài lâu năm bị rỉ sét , không chừng ngẹt và vỡ  bụp ra lúc nào không biết, đó chính là Tai biến về tim mạch - kẻ thù rập rình người lớn tuổi .
  Tuổi chớm già , ấy là .."Khách không mời cũng đến ". Tuổi của sự chuyển tiếp, của sự lúng túng , hoang mang, tuổi của những strees, lo âu , phiền muộn, của những mối hiểm nguy luôn rình rập....Cái mà nguời ta thấy rõ nhất là những thay đổi sinh lý , hết khả năng sinh sản , dục năng sụt giảm , bất lực .Với đàn ông , không gì xấu hổ cho bằng cái "bệnh". thổ tả ấy. Nhiều khi tự an ủi , nhìn cũng vui rồi , cần chi phải làm .  Bắt đầu có những luyến tiếc  về dĩ vãng , nhớ một thời trẻ trung , xuân sắc . Một nỗi buồn man mác chợt đến dù không muốn nói ra , gắng gượng quên đi ...Những khi .." Chiều hôm thức dậy, ngồi ôm tóc dài , chập chờn lau trắng trong tay .." ( Trinh Công  Sơn ).Vâng , đến như Nhạc sĩ họ Trịnh còn phải hát tung...cờ trắng , thì là lẽ đương nhiên.
   Số liệu điều tra đâu đó cho thấy , phu nữ mãn kinh vào lối 49 +-2 , có nghia là hết tuổi sinh sản. Do tiết tố nữ . estrogen cạn dần ,và lượng Cholesterol trong máu cao lên nên cũng sinh ra lắm chứng bệnh và tật .Để đón nhận cái mốc không mấy vui vẻ này , phụ nữ hình như chủ động hơn các ông. Họ quan tâm đến thể dục nhiều hơn .Trong ăn măc , họ chăm chút kỹ hơn , vì hồi trẻ , xuân sắc , ăn mặc gì cũng đẹp, bây giờ phải coi kỹ hơn để phù hợp và  lấp bằng khiếm khuyết của cái tuổi...thổ tả này. Cái nhìn thực tế  hơn cánh đàn ông trong ăn uống , sinh hoạt. 
   Tuổi chớm già ấy là tuổi ...mau quên. Để đâu quên đấy. Xưa còn trẻ , mau nhớ nhưng lâu quên , giờ thì ngược lại - mau quên và lâu nhớ. Tuổi này mà đi học ngoại ngữ chắc...vui , vì như nước đổ đầu vịt! No Table , ( Miễn bàn ). Những gì còn nhớ về thơ , văn hầu như hồi xưa còn trẻ, bây giờ đố nhớ được thêm câu nào. Tệ thật. Cái sự quên của tuổi chớm già càng ngày càng gia tăng đến phát chán . Vừa vào blog , đọc bài thơ có mỗi 4 câu của bạn , hay quá , thuộc lòng luôn. Hai mươi phút sau , vấp cái dép , quên sạch , chẳng còn chữ nào.
   Tuổi chớm già - có nghĩa là " Gìa không đều ". Nó không ào đến một lúc mà thủng thẳng , từng chút một , như kéo dài sự đau khổ. Bực cái mình . Tất cả rồi cũng tiến đến giới hạn hư hỏng. Vĩnh biệt mùa hè rộn rã , bước vào mùa thu và chuẩn bị đón mùa đông giá lạnh! 
   Tuổi chớm già , chỉ hoàn hảo cho sự ...quét nhà và đuổi gà cho vợ! Chẳng nghĩ ra được cái mẹ gì hay ho. Vợ tắm có kêu kỳ lưng , chắc cũng uể oải làm cho xong rồi...rút lui trong im lặng! ( Nhưng nếu là có cô... giáo nào thì tỉa tót, tỉ mỉ chắc hết cả buổi - ý quên , xin lỗi , xin sửa lại là cô gái cho đúng)... 
   Chủ nhật , mấy ông bạn tổ chức nhâm nhi . Sau mấy ly, thằng bạn thổ lộ : 
   - Cả tháng chẳng nhúc nhích gì , bà vợ nghi ngờ mình . Nhưng thực ra , mình như thằng bất lực. Rồi nghe lời ông khuyên , mua viên thuốc  , thế là mọi chuyện êm đẹp. Bà ấy vui như tết !
 Mọi người cười ran . Cái tuổi U40 đời...chót, chắc phải nhờ sự can thiệp của thuốc thôi. " Trên bảo dưới không nghe " là cái chắc. Lần trước , Tôi khuyên nó ghé tiệm thuốc tây nào đó , hỏi về viagra hay Cialis thử xem . Nó bảo mắc cỡ .Ấy vậy rồi cũng ...hết mắc cỡ thì mới được việc chứ. 
 Ai dè , cái vụ thuốc làm nhiều ngừơi quan tâm. Thì ra vậy , các anh chàng đều...thế cả , đều mắc chứng thổ tả ấy cả. Hết thằng này đến đứa khác hỏi kỹ về hai loại thuốc trên. Tôi thành bác sĩ bất đắc dĩ . Đã từng có ông bạn nào ở Tân bình ,phải nhập viện Bình Dân, chỉ vì nghe nói mà không hỏi kỹ liều dùng ,quất luôn 2 viên cho nó mạnh. Hai ngày sau vẫn phải nằm...nghiêng vô tường, vì mặc quần đi ra đường không được.  Người nhà phải chở vô Bệnh viện.Hú vía.  Bất ngờ có đứa hỏi ...khó:
   - Thế làm thế nào để biết thuốc giả hay thuốc thật ? Kẻo mất tiền mua mà uống rồi cũng như không thì còn quái gì đáng nói.
 Ừ , khó thật.  vì lợi nhuận kiếm tiền , bột khoai mì dập hình viên thuốc bán ra cả hơn trăm ngàn , ai mà biết. Mua nhầm thuốc giả có khi lại tự giết mình. Mấy đứa dòm tôi chờ đợi. Tôi chắc nịch :
  - Phải thử thật mới mua chứ. 
 -  Thử bằng cách nào? Xem ra mọi nguời quan tâm lắm thay.
 - Thế này, cách thử thuốc giả hay thật - tôi thủng thẳng đáp - thật đơn giản. Lấy cái ly, múc một ít nước, bẻ vào đó nửa viên thuốc , nửa viên thôi - kẻo uổng , để dành nửa còn lại mà dùng dần, lắc nhẹ cho hòa tan ...
 - Rồi sao nữa?
 - Lắc cho đều thuốc, bỏ vào đó một cọng bún . Nếu cọng bún nó bật thẳng ra là thuốc thật , còn vẫn y nguyên là cọng bún là thuốc giả ! Gỉa một trăm phần trăm .

   Viết lại để hâm nóng tinh thần blog - 11/2012 

Được đăng bởi tan_262   
  Cảm ơn anh  tan_262 nhé!

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Tản mạn chiều facebook!

Sau giờ làm việc chiều nay, PH ghé fb chơi. PH cứ gặp người quen là chào và trò chuyện luôn không biết bạn có bận không hihi.
Thứ nhất: Người anh say mê khoa học, lửa cháy trong nước, đang có nghiên cứu rồi, PH mong sự thành công để ứng dụng vào cuộc sống.
Thứ hai: Người em cũng có rất nhiều ước mơ khoa học và em rất say mê đọc về vũ trụ. Chúc em đạt được ước mơ!
Thứ ba: Một người bạn, bạn nghe PH kể chuyện, có lời khuyên PH ... PH hiểu rồi, PH sẽ cố gắng. Chúc bạn hai nội dung ( tình yêu và sự nghiệp) đều thành công và hạnh phúc. PH gửi lời cảm ơn bạn!
Thư tư: cũng là em Tư của PH, em tên là Mùa Thu, MT xinh đẹp, thông minh, em cũng dạy hoc. Mọi thứ trong phòng làm việc của em trở thành người bạn. PH rất thích và coppi vào đây.
Mua Thu

BÍ MẬT!
Trong căn phòng, tôi tự hỏi đâu là bí mật của thành công trong cuộc sống?
Và tôi tìm thấy câu trả lời ngay trong căn phòng này.
Quạt nói: "Hãy bình tĩnh".
Trần nhà: "Hãy vươn cao".
 
Cửa sổ: "Hãy nhìn ra thế giới".
 
Đồng hồ: "Mỗi phút giây đều quý giá"
Gương: "Hãy nhìn lại mình trước khi hành động".
Lịch: "Hãy theo kịp tin tức và thời đại".
Đèn:"Hãy tỏa sáng hết mức có thể".
 
Tường: "Hãy đứng vững". 
Cánh cửa: "Đẩy mạnh để đạt mục đích của bạn".

Vậy hãy luôn áp dụng những điều này cho cuộc sống tốt đẹp hơn!!!
Cảm ơn các bạn chiều nay gặp trên FACEBOOK!




Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

Mưa buồn!

Ta bước đi về nơi xa thẳm
Khúc độc hành với túi cô đơn.
Đi về đâu, đi về đâu
" Sông sâu còn có kẻ dò
Lòng người... " câu nói người xưa
Mưa buồn!
.... Hôm nay đã có nắng lên rồi, trời quang gió nhẹ!
Nhìn trẻ thơ cười thật hồn nhiên, bất giác mình cũng cười theo chúng!
                                             (ảnh trên nguồn Internet)

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

Nhân ngày Hạnh phúc!

Nhân ngày Hạnh phúc!
 Đọc đoạn này ở nhà Hồng Nga bên Facebook, PH coppi vào đây để nghĩ về hạnh phúc. Và nghe giọng đọc của Ngô Thanh Vân cho ta suy ngẫm bao điều...nhân ngày Quốc tế HẠNH PHÚC!

 " Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
 Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
 Nước biển đông không đong đầy tình mẹ
 Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.

 Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi ta khôn lớn 
Mang cả tấm thân gầy cha mẹ che chở cho con
 Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
 Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không?"

 PH là con và PH đã là mẹ, mong con mình " Đừng để mẹ buồn trên mắt mẹ nghe con!"

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

Đăng bài thơ được tặng!

Một bài thơ hay, PH trân trọng đăng vào đây, mời các bạn đọc cùng PH nhé! 
                   Giao thoa!
 Bỗng giật mình trước hơi thở mùa xuân
 Giờ phút thiêng đất trời gặp gỡ 
Cây đào phai ta trồng trước cửa 
Đang âm thầm khao khát được ra hoa.

 Chẳng hiểu vì sao lúc đất trời giao thoa 
Ta ngồi buồn khâu nỗi thương vào nhớ 
Nụ cười chông chênh của người con gái ấy
 Câu thơ buồn chảy máu trái tim ta.

 Tuổi hoa niên ta đã gửi trọn cho ai 
Nhắm mắt quờ tay ta đi vào cõi mộng
 Để hôm nay vẫn chỉ mình ta với bóng
 Khi vui ta đã khóc, lúc tan nát ta lại cười.

 Đã quá nửa đời vai mang nặng túi thơ 
Hành trình cô đơn ta đi tìm người con gái ấy
 Gió lay bến vắng thuyền ai đậu 
Gửi đến cho ai nỗi nhớ ai.

 Thơ anh đấy, có thể anh gửi cho nhiều bạn thơ, vì anh là nhà thơ. Song riêng với PH nhận được bài thơ này vào ngày đầu xuân tết Giáp ngọ, em rất trận trọng. Hôm nay nhìn đất trời mùa xuân, một chút xao lòng, em xin phép anh đăng vào blog anh nhé. Chúc anh hạnh phúc với những tình thơ đẹp!

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Nghe bài hát!

LỜI BÀI HÁT


Em đến thăm anh mùa vui bên biển
Nụ hoa muống biển rung rinh rung rinh
Chao sóng vỗ về chào em chào em
Làn gió mát ru, triền sóng hát ca
Hải âu tung trời đùa, cá tôm theo thuyền về
Anh kể chuyện tình về biển em nghẹ

Thuở loài người có tên trước biển
Và không ai gọi biển như bây giờ
Có chàng trai tên Biển
cùng yêu thương cô Muống chân tình
Biển mải mê khơi tìm luồng cá
Con nước vô tình cuốn biển trôi xa!

Muống âu sầu rồi chết bên bờ
Ðời gọi tên từ đó loài hoa, loài hoa muống biển
Ðời gọi tên từ đó: 
bông hoa trắng xinh xinh, nhụy hoa buồn tim tím
Mùa xuân không về phố bao giờ!!!
Ðể đêm đêm nghe biển ru bóng dừa ...

(lại từ đầu)

Mùa xuân không về phố bao giờ!
Mùa xuân không về phố bao giờ!
Ðể đêm đêm nghe biển thức vọng về ...
Ðể đêm đêm nghe biển thức vọng về ...

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Viết cho mình!

Đêm khuya ta viết cho ta
Mưa rơi như trời khóc
Giọt buồn thấm gối ta
Mong ngày mai thức dậy
Ta quên hết mộng mơ
Thêm một ngày ý nghĩa
Ta bên đời yêu thương!

Gói lại một kỷ niệm!

Thế là người anh trên ảo của PH đã ra đi!
Tôi quen anh trên mạng. Anh là người khuyết tật sau một tai nạn. Câu nói chân thành của tôi đã cho tôi và anh xích lại gần nhau. Điều đáng sợ là sự khuyết tật trong tâm hồn thôi anh!
Cứ như vậy chúng tôi trò chuyện, sẻ chia, anh hơn tôi hơn một giáp, ban đầu chúng tôi coi nhau như người anh trai và em gái. 
Một hôm tôi nhận được một gói quà anh gửi, nào là tập vở, bút viết và cả cái ghim bấm nữa. Tôi xúc động vô cùng! Anh căn dặn tôi là cô giáo phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, viết cũng phải chỉn chu, đừng vì số lượng em ạ. (hồi tôi mới lên mạng, lập blog tôi viết nhiều lắm, ngày ít nhất là một bài, có khi đến ba bài nhưng mọi người không muốn đọc đâu)
Anh tỉnh táo chỉ cho tôi khi có người lợi dụng sự cả tin của tôi, phân tích cho tôi những vấn đề mà tôi băn khoăn cần sự giúp đỡ.
Anh viết lập luận chắc lắm, viết cho tôi đọc về cuộc đời anh, anh làm thơ nữa, rồi cũng có lúc anh làm thơ hộ tôi.
Anh nhắc tôi đừng ôm nhiều việc mà vất vả vì tôi hay lo nhiều việc mà ...
Không biết chúng tôi yêu nhau từ bao giờ. Yêu, giận hờn, ghen có đủ cả. Tôi hay khóc lắm, anh lại dỗ dành, giận nhau lâu nhất là hai ngày thôi. Điện thoại bao giờ cũng là: Em à..., bảng nick chát là những câu xin lỗi, bỏ qua cho anh vì anh  yêu Ớt HP rồi (anh gọi tôi là Ớt vì tôi hay ghen) ... tôi biết có cả lỗi của tôi nữa chứ, đôi lúc tôi thấy mình như trẻ con vậy.
Cứ như thế trời xanh hơn, mặt đất như rộng hơn, "trăng quên mọc vẫn thấy lòng trăng lên" câu anh tặng tôi đấy.
......
Thế mà hơn một năm nay, ban đầu anh rất bận vì việc công, từ chức phó, anh phấn đấu lên chức trưởng(của một Hội thôi). Chúng tôi vẫn trao đổi điện thoại với nhau, hẹn xuống HP, hẹn tôi lên HN, hẹn làm xong nhà ...
Không hiểu sao bỗng dưng anh nghi ngờ tôi có bạn khác... im lặng... tôi buồn... tôi hỏi anh thì sao, anh bảo " nguyễn y vân", tôi không tin và bắt đầu rạn nứt ... Lần cuối, anh bảo anh đi tìm người khác... Tôi điện thoại chuông reo không trả lời nữa, tôi nhắn tin không hồi âm, chúc tết cũng im lặng... 
Vậy là chúng tôi không trò chuyện nữa...
......
Hôm nay tôi nghĩ đến anh tôi lại điện thoại, may sao con gái anh bắt máy... " bố cháu mới mất rồi cô ạ!"
Tôi mãi mới hỏi được mấy câu...
........
Số phận con người thôi, anh ra đi thanh thản nhé. Bây giờ thì em hiểu về những cư xử của anh với em. Có lẽ con gái anh nói đúng, "bố cháu dấu bệnh cô ạ", anh nằm viện lâu vậy mà em không biết. Chắc khi biết bệnh anh cũng lo cả cho em hả anh!
Em cảm ơn người anh ảo đã dạy bảo, nhắc nhở em rất nhiều điều trong cuộc sống, em không trách anh đâu.
Tôi viết mấy dòng vào đây như gói lại một kỷ niệm đẹp của đời tôi trên mạng ảo!

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Viết cho ngày 8/3!

Sắp đến 8/3 rồi. Năm nay mình thấy không vui. Nhớ lại năm trước từ mùng 2 mình đã được bạn tặng thơ, từ những câu thơ dí dỏm cười đến những câu vui, lời chúc. Có câu " Những đêm trăng quên mọc, vẫn thấy lòng trăng lên..." dù mượn để tặng thôi mà sao vẫn thấy ngày 8/3 ý nghĩa. Còn năm nay BUỒN! Lang thang bên FB thấy mấy câu đăng bên nhà em gái Bích Hương hay hay mình đăng vô đây để ngâm nghi cho ngày 8/3 của mình vậy!


Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Ba anh em chúng tôi!

Chẳng nhớ từ hôm nào, ba con người, ba hoàn cảnh khác nhau, ở ba nơi rất xa nhau kết nghĩa thành anh em trên mạng.
       Một người anh nhiều tuổi nhất, PH gọi anh là anh Lớn, còn người anh nữa hơn PH xíu tuổi thôi, PH gọi là anh Nhỏ. Ba anh em tôi mỗi người một hoàn cảnh nhưng chúng tôi tâm sự chia sẻ với nhau rất chân thành và quý mến nhau. Ban đầu chúng tôi nói chuyện riêng từng người, rồi chúng tôi họp thành nhóm ba người cùng nói chuyện trên bảng chát. Như là ngồi trong phòng khách có ấm trà vậy. Mỗi tuần ba anh em hẹn nhau vào thứ 2 và thứ 6 là lên mạng trò chuyện.
        Vui lắm, nào là hỏi thăm nhau, nào là làm thơ, nào là kể chuyện về tình yêu của mỗi người khi xưa. Có chuyện hồi hộp như truyện tình báo vậy. Anh nhỏ kể chuyện có duyên lắm. Anh Lớn là nhóm trưởng, chuyện tình yêu lãng mạn ghê... Nhưng kết quả cuối cùng thì PH bao giờ cũng bị thua hai anh. Hai anh động viên: PH ơi, cố lên!!! Nhưng mà PH không biết làm thơ, anh Lớn, anh Nhỏ làm hộ em đi!
- Không được, anh Nhỏ bảo, em làm đi để anh sửa cho.
- PH cầu cứu anh Lớn: Anh lớn ơi làm hộ em một bài.
- Ừ, anh làm cho lần này nhưng lần sau em phải tự làm đấy, PH gắng lên nha... Ôi đúng là anh Lớn!
Chuyện của ba anh em chúng tôi cứ như vậy đấy, càng ngày càng thân nhau, dù chỉ là ảo thôi các bạn ạ.
      Thế mà hôm nay anh Lớn bị ốm rồi. Anh Nhỏ điện thoại nói, em gọi điện thăm anh Lớn đi. Em bỏ cả cơm điện thăm anh...
- Anh ơi anh mau khỏi nha!
...........
       Ước gì ba anh em mình ở gần nhau, ngày mai em sắp xếp công việc em rủ cả anh Nhỏ đến thăm anh Lớn tặng anh hoa, tặng anh cả một hộp bánh nữa!
............
      Một cảm xúc rất thật và chân thành các bạn blog ạ!