Có một bài thơ tôi nhận xét và đăng vào đây như một dấu ấn nhớ những ngày này, bài thơ của nhà thơ Phương Thảo:
BÀI THƠ VIẾT SẴN!...
Bài thơ này
anh viết sẵn cho em
Nhỡ nay mai bất ngờ - Anh nhập ngũ!
Ngoài biển đông đang gầm ghè bão tố
Ngoài biển đông đang gầm ghè bão tố
Dàn khoan quân Tàu đã đột nhập biển ta
Mấy nghìn năm mảnh
đất ông cha
Không thể mất dù chỉ là một tấc
Một giọt nước biển đông cũng là máu thịt
Bắt quân thù lập tức nhổ dàn khoan!
Em ở nhà
bao vất vả khó khăn
Con nhỏ, mẹ già, vườn rau, ao cá
Ra biển Đông, chí làm trai tung phá
Dù phải hy sinh cũng thỏa chí tang bồng! ...
PHƯƠNG THẢO
Bài thơ viết sẵn! Như vậy là có chuẩn bị trước không bị bất ngờ. Có lẽ là đất nước này với Trung Quốc thì hình như ... đã bao phen rồi nhỉ. Giờ đây lại cắm giàn khoan ngoài biển của Việt Nam. Các chàng trai sẵn sàng ra đi để bảo vệ, để giữ gìn Tổ quốc.
Phương Thảo không đao to búa
lớn mà anh chuẩn bị sẵn một bài thơ cho em, người vợ, khi đất nước cần anh sẽ
cầm súng ra đi. Anh chọn một hình ảnh xúc động nhất để đưa vào bài thơ, đó là
em, là vợ, là người mẹ. Chọn hình ảnh này dễ lay động lòng người nhất, nhưng
cũng khó viết đấy nhà thơ ơi. Vì đây là gốc rễ của hậu phương, của gia đình tổ
ấm. Nếu không tài tình thì người ta quyến luyến không muốn ra trận. Viết sao từ
anh yêu thương tha thiết nên anh ra đi để có hạnh phúc niềm vui trọn vẹn, tình
cảm ấy lan sang người khác. Đọc thơ anh, em thấy anh làm được điều đó.
Ngay tiêu đề đã thấy điều đó ở
Phương Thảo, anh yêu thương tha thiết gia đình và anh yêu nước.
Bài thơ này anh viết sẵn cho em
Nhỡ nay mai bất ngờ - Anh nhập ngũ!
Ngoài biển đông đang gầm ghè bão tố
Dàn khoan quân Tàu đã đột nhập biển ta
Nhỡ nay mai bất ngờ - Anh nhập ngũ!
Ngoài biển đông đang gầm ghè bão tố
Dàn khoan quân Tàu đã đột nhập biển ta
Ngoài biển Đông đang “gầm
ghè bão tố” rồi em ơi, hạnh phúc nhà gắn liền với hạnh phúc non sông. Ngôi nhà
lớn nơi biển đông chúng cắm dàn khoan rồi em ạ. Đất nước mình có được từ bao xương
máu cha anh, Đất nước này đã “ sống vững trãi 4000 năm sùng sững/ Lưng đeo gươm
tay mềm mại bút hoa” . Anh đã viết bao vần thơ về tình yêu và cuộc sống, những
vần thơ về Côn Sơn, về Yên Tử, cùng ông cha trên mảnh đất thiêng này.
Hôm nay đây nước nhà biển của ta đang có biến. Thương em nhiều nên anh
sẵn sàng em ơi, chí làm trai thì “ nam bắc tây đông, cho phỉ sức vẫy vùng bốn
bể...” em ạ.
Và anh biết em : “Em ở nhà bao vất vả khó khăn
Con nhỏ, mẹ già, vườn rau, ao cá”
Con nhỏ, mẹ già, vườn rau, ao cá”
Em ở nhà, em là hậu phương của anh còn bao gian khổ khó khăn, nuôi con
nhỏ, chăm mẹ già... em nhé. Em hậu phương của anh, nơi anh trở về, em hậu
phương của đất nước. Hãy tự hào vì anh là đấng nam nhi phải thỏa chí tang bồng.
Là lý tưởng của người đàn ông, lý tưởng đẹp là gắn liền với lý tưởng của dân tộc
em nhỉ!
Bài thơ thể hiện tấm lòng
nhà thơ nhưng cũng là khích lệ người trai ra đi bảo vệ đất nước, động viên
người phụ nữ nơi quê nhà. Cái hay của bài thơ là không khô cứng mà là lời tâm
tình của anh với em. Hiểu bài thơ cũng rất thật là lời người sắp ra chiến trận
với người ở nhà mong chờ. Cả bài thơ cái chất trữ tình tha thiết biết bao, viết
sẵn chỉ cho em thôi nhưng mà thấy cả cho tất cả những người vợ người mẹ, người
em đấy nhà thơ ạ.
Thơ Phương Thảo cho ta
dũng khí
Từ tình yêu tha thiết
mặn mòi
Thơ anh viết thức dậy bình
minh
Thấm thêm bao ước mơ
trai trẻ!
(Phương Hoa)