CHÙM THƠ VIẾT NGÀY 27 THÁNG 7
1-LIỆT SĨ
Gửi vào đất: nắm xương tàn
Gửi vào đời : những chứa chan ân tình
Gửi vào người: đức hy sinh
Con dân đất Việt nghiêng mình trước Anh !
Bao người chiến sĩ vô danh
Tạc vào sông núi dáng hình Việt Nam
2-VÀI MẢNH CÒN LẠI CỦA MỘT LIỆT SĨ TRẺ
Một hạt trắng tựa hạt ngô
Một chùm hoe đỏ xác xơ gió nồm
Một vài cọng cỏ xanh non
Ba mươi năm lẻ vùi chôn đất này
Hôm nay con đã về đây
Theo chân đồng đội thăm thầy ,thăm u
Quê nhà giờ đã khác xưa
Dẫu thân tan nát,vẫn mơ cờ hồng
Thầy u giờ đã lưng còng
Vuốt ve con-những mảnh hồn trai tơ
3-TỰ THẤY HỔ THẸN
Tuổi hai mươi
Anh đã hoá thân vào sông nước
Cho giang sơn gấm vóc mãi nở hoa
Sao thơ em chỉ than mây, khóc gió
Gần hết đời chưa đến nổi cái TA
Ngắm di ảnh
Nghĩ về những liệt sĩ chưa một lần chụp ảnh
Nước mắt nhạt nhoà
Xót xa.
Ta là ai ?
Là gì ?
Giữa vũ trụ bao la…
Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014
Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014
ĐƯỜNG VỀ !
ĐƯỜNG VỀ ! ...
Đường về An Lão chiều nay
Cùng anh đi dưới mưa bay trắng trời
Xôn xao hai đứa nói cười
Lòng vui hửng nắng như trời không mưa!
PHƯƠNG HOA
Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014
Bóng xưa!
BÓNG XƯA
Bao giờ trở lại ngày
xưa
Em xin quả khế, anh
đưa qua rào
Chùng chình bóng đổ
cầu ao
Bồng bềnh hai đứa tan vào trong mây!...
PHƯƠNG HOA
Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014
Bài thơ Khúc xế chiều của Thôn Nhân Phạm!
Tuổi xế chiều lang thang đi đọc, gặp
bài thơ “ KHÚC XẾ CHIỀU” của tác giả Thôn
Nhân Phạm:
KHÚC XẾ CHIỀU
Chiều ơi, đã xế chiều rồi,
Dấu xưa bóng cũ, nỡ dời chân đi!
Gió chiều còn ngại ngần chi!
Hãy về rủ rỉ những khi chiều về.
Nắng cuối ngày nắng đam mê,
Lại dìu cánh lá rơi về với đêm...
Khúc xế chiều, khúc nhẹ êm.
Hoàng hôn tim tím nhuốm miền nhớ mong.
Xế chiều, ngỡ xế lửa lòng,
Mà chiều vẫn cứ ngóng trông chiều chiều…
KHÚC XẾ CHIỀU
Chiều ơi, đã xế chiều rồi,
Dấu xưa bóng cũ, nỡ dời chân đi!
Gió chiều còn ngại ngần chi!
Hãy về rủ rỉ những khi chiều về.
Nắng cuối ngày nắng đam mê,
Lại dìu cánh lá rơi về với đêm...
Khúc xế chiều, khúc nhẹ êm.
Hoàng hôn tim tím nhuốm miền nhớ mong.
Xế chiều, ngỡ xế lửa lòng,
Mà chiều vẫn cứ ngóng trông chiều chiều…
TG Thôn Nhân Phạm (bên facebook)
Hồn thơ của Khúc xế chiều yêu đời thiết
tha. Chính tình yêu ấy làm cho người cao tuổi sống vui vẻ, khỏe mạnh và trẻ
lại. Con cháu sẽ rất vui mừng không phải chăm sóc người già ốm, yếu nhỉ …
Câu kết bài hay lắm: “Xế chiều, ngỡ xế lửa lòng,
Mà chiều vẫn cứ ngóng trông chiều chiều…”,
Mà chiều vẫn cứ ngóng trông chiều chiều…”,
Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014
Sân cỏ- Trái bóng- Tình yêu của Phương Thảo!
Sắp tới giờ khai mạc world cup rồi, mùa bóng đá đã tới, bài thơ hay mới và lạ!
THƠ TÌNH WORLD CUP 2014
SÂN CỎ - TRÁI BÓNG - TÌNH YÊU
Trái bóng trên sân cỏ
Làm nên bao chuyện bất ngờ
Như tình yêu nào ai biết trước
Những gì sẽ đến trong mơ!
Làm nên bao chuyện bất ngờ
Như tình yêu nào ai biết trước
Những gì sẽ đến trong mơ!
Ai biết được những gì sẽ đến
Như tình yêu bất chợt đổi màu
Đến chúa trời cũng không thể biết
Chiếc cúp vàng rồi sẽ về đâu?...
Như tình yêu bất chợt đổi màu
Đến chúa trời cũng không thể biết
Chiếc cúp vàng rồi sẽ về đâu?...
Khi trái bóng lăn tròn trên sân cỏ
Ấy là khi bốc lửa tình yêu
Thất bại, vinh quang hai đằng nghiệt ngã
Nỗi đam mê nghiêng đổ trời chiều!
Ấy là khi bốc lửa tình yêu
Thất bại, vinh quang hai đằng nghiệt ngã
Nỗi đam mê nghiêng đổ trời chiều!
Và mãi mãi muôn đời còn đó
Như tình yêu trái bóng diệu kỳ
Khi trái bóng vặn mình trên sân cỏ
Quả đất rùng mình như cũng muốn bay đi
Như tình yêu trái bóng diệu kỳ
Khi trái bóng vặn mình trên sân cỏ
Quả đất rùng mình như cũng muốn bay đi
Trên sân cỏ những con người bé nhỏ
Đốt cháy mình thành những "ngôi sao"
Cả tâm hồn hóa thành đường bóng
Cho cả hành tinh ngưỡng mộ đón chào!
Đốt cháy mình thành những "ngôi sao"
Cả tâm hồn hóa thành đường bóng
Cho cả hành tinh ngưỡng mộ đón chào!
PHƯƠNG THẢO
Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014
Cảm nhận về bài thơ Đêm Kiến An!
ĐÊM KIẾN AN
Đêm Kiến An trời xuống thấp hơn
Tóc em vướng những vì sao lấp lánh
Gió Đồ Sơn đưa về mát lạnh
Nghe rì rầm sông Cấm hát ra khơi
Núi Voi tư lự giữa mây trời
Ra dáng như một nhà thy sỹ
Nhà máy xi măng như một dàn dầu khí
Nghe đa tình cô gái Thủy Nguyên reo.
Đất Trạng xưa nay đã hết đói nghèo
Ai rít thuốc lào nghe dòn tan đến thế
Về Tiên Lãng xốn xang cầu Khuể
Đất đổi mùa ngô lúa cứ rờn xanh.
Đêm Kiến An như riêng của chúng mình
Thành phố Cảng bốn bề xao xuyến quá
Náo nức vùng ven đêm về mới lạ
Ánh điện mơ màng huyền diệu một vùng thơ.
PHƯƠNG THẢO
Tháng năm, người Hải Phòng chẳng ai xa lạ với lời bài hát Tháng năm rợp trời hoa phượng đỏ… những cái tên đất, tên phố nghe chẳng thơ đâu nhưng cứ ngân nga và hùng tráng… Tháng năm này, PH rất có ấn tượng với bài thơ Đêm Kiến An của nhà thơ Phương Thảo, bởi với anh: Hải Phòng là cả một “ vùng thơ”! Là người Hải Phòng, đọc bài thơ thấy thân quen đến lạ, một “vùng thơ” lung linh trìu mến qua vần thơ anh!
Mở đầu như lời tình tự với người yêu: “Đêm Kiến An trời xuống thấp hơn Tóc em vướng những vì sao lấp lánh” Hay quá, hai câu thơ, PH tưởng tượng như anh tình tự với người yêu vậy. Cảm giác”Đêm Kiến An trời xuống thấp hơn”, thật lãng mạn và đẹp biết chừng nào hình ảnh tóc em bay trong gió được đính vào đó những vì sao lấp lánh. Nhưng Phương Thảo viết “ Tóc em vướng những vì sao lấp lánh” , cái từ “vướng” mới tài làm sao, em đẹp như tiên nữ, vì sao vướng vào tóc chứ em có đính đâu. Mà cũng thấy thật đấy chứ, dưới chân đồi nhìn lên, sao vướng vào cành cây, cây cỏ như tóc em. Ảo và thực hòa quyện tạo nên cái lung linh huyền ảo trong câu thơ. Nhà thơ không nói rõ tên em nhưng PH đọc lại thấy em “ Đồi Thiên Văn” đấy. Thế mới thấy hình ảnh thơ Phương Thảo hay thật. Hóa ra “em” là đồi Thiên Văn của Kiến An. Nhà thơ nhìn đồi Thiên Văn đẹp như cô gái, đẹp như nàng tiên vậy. Các khổ thơ tiếp theo, nhà thơ nhắc đến Đồ sơn, sông Cấm, núi Voi, nhà máy xi măng, huyện Thủy Nguyên, Vĩnh Bảo, Tiên Lãng… với những đặc trưng tiêu biểu, nét đặc sắc của vùng miền, “vùng thơ”.
Đêm Kiến an, nhà thơ thật tinh túy, nghe rì rầm sông Cấm hát ra khơi, anh nghe bằng trái tim tình yêu anh nhỉ. “Núi Voi tư lự giữa mây trời Ra dáng như một nhà thy sỹ Nhà máy xi măng như một dàn dầu khí Nghe đa tình cô gái Thủy Nguyên reo.” Khổ thơ là sự nhân hóa và ẩn dụ hợp lý khéo léo, càng ngẫm càng thấy hay. Núi Voi tư lự, bề dày lịch sử, chứng nhân lịch sử suy nghĩ. Các hình ảnh so sánh đều rất gợi cảm, núi Voi cho cảm hứng làm thơ, nhà máy xi măng HP là một thế mạnh. PH thấy câu “ Nghe đa tình cô gái Thủy Nguyên reo” thì sao thơ “điệu” đến thế, phép ẩn dụ đạt lắm. Nói về huyện Thủy Nguyên, con gái ở đây xinh nổi tiếng nên nhà thơ không dám nhìn mà “nghe” thôi, có phải không ạ?PH nói đùa với nhà thơ đấy, câu thơ này PH thấy duyên dáng lắm, qua từ “reo” lại thấy nhà thơ muốn nói Thủy Nguyên vừa đẹp về địa danh và người Thủy Nguyên đang chuyển mình phát triển. Rồi nhà thơ đưa cảm xúc ta về với đất Vĩnh Bảo có Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm, về với Tiên lãng có thuốc lào nổi tiếng cũng đang sinh sôi, thay màu áo mới ấm no hạnh phúc.
Khổ thơ kết ánh lên một “vùng thơ” của tình yêu Hải Phòng. “Đêm Kiến An như riêng của chúng mình Thành phố Cảng bốn bề xao xuyến quá Náo nức vùng ven đêm về mới lạ Ánh điện mơ màng huyền diệu một vùng thơ.” Vậy là mở đầu là “em’, kết thúc là “chúng mình”, bài thơ là những hình ảnh thân thuộc của Hải Phòng như Kiến An, đồi Thiên văn, núi Voi, nhà máy xi măng, sống Cấm, huyện Thủy Nguyên , Tiên Lãng, Vĩnh Bảo… Tất cả những địa danh ấy đã đi vào thơ anh thân thương gần gũi như điếu thuốc lào Tiên Lãng, thiêng liêng như Núi Voi, đền cụ Trạng, hoan ca như khúc ca sông Cấm ra khơi, như cô gái Thủy Nguyên reo! Bài thơ là khúc tâm tình với Hải Phòng, một Hải Phòng đang phát triển đi lên, một Hải Phòng với đất và người “địa linh nhân kiệt”. Bài thơ với những câu thơ mềm mại duyên dáng thiết tha, pha chút điệu đà con gái làm cho cái chất “ đô thị” bớt đi, tăng thêm chút nền nã của nông thôn Việt Nam, của phương Đông cổ kính thùy mị dịu hiền. Phải có một tình yêu với Hải Phòng mới có được bài thơ ĐKA hay như vậy nhà thơ, Hòn sỏi miền Trung nhỉ.
Khổ kết câu thứ ba cũng hay lắm nhưng hẹn dịp khác nhà thơ nhé!
PH cảm ơn nhà thơ Phương Thảo, người Hải Phòng cảm ơn nhà thơ ạ! Nếu trong lĩnh vực nhạc HP có ca khúc Tháng năm… in đậm trong trái tim người HP thì bài thơ Đêm Kiến An của Phương Thảo sẽ khơi lên trong người HP một tình quê, tình đất, tình người, tình thơ đấy nhà thơ ạ. Một “vùng thơ” yêu mến Phương Thảo!
Tháng năm về em đọc “Đêm Kiến An”
Nốt nhạc nhắc“ rợp trời hoa phượng đỏ”
“ Cô gái Thủy Nguyên” thì thầm gọi nhỏ
“ Gió Đồ Sơn” vẫn “ mát lạnh” đợi anh về! (anh về thăm)
Sáng chủ nhật, ngày 25/5/2014
Phương Hoa.
Đêm Kiến An trời xuống thấp hơn
Tóc em vướng những vì sao lấp lánh
Gió Đồ Sơn đưa về mát lạnh
Nghe rì rầm sông Cấm hát ra khơi
Núi Voi tư lự giữa mây trời
Ra dáng như một nhà thy sỹ
Nhà máy xi măng như một dàn dầu khí
Nghe đa tình cô gái Thủy Nguyên reo.
Đất Trạng xưa nay đã hết đói nghèo
Ai rít thuốc lào nghe dòn tan đến thế
Về Tiên Lãng xốn xang cầu Khuể
Đất đổi mùa ngô lúa cứ rờn xanh.
Đêm Kiến An như riêng của chúng mình
Thành phố Cảng bốn bề xao xuyến quá
Náo nức vùng ven đêm về mới lạ
Ánh điện mơ màng huyền diệu một vùng thơ.
PHƯƠNG THẢO
Tháng năm, người Hải Phòng chẳng ai xa lạ với lời bài hát Tháng năm rợp trời hoa phượng đỏ… những cái tên đất, tên phố nghe chẳng thơ đâu nhưng cứ ngân nga và hùng tráng… Tháng năm này, PH rất có ấn tượng với bài thơ Đêm Kiến An của nhà thơ Phương Thảo, bởi với anh: Hải Phòng là cả một “ vùng thơ”! Là người Hải Phòng, đọc bài thơ thấy thân quen đến lạ, một “vùng thơ” lung linh trìu mến qua vần thơ anh!
Mở đầu như lời tình tự với người yêu: “Đêm Kiến An trời xuống thấp hơn Tóc em vướng những vì sao lấp lánh” Hay quá, hai câu thơ, PH tưởng tượng như anh tình tự với người yêu vậy. Cảm giác”Đêm Kiến An trời xuống thấp hơn”, thật lãng mạn và đẹp biết chừng nào hình ảnh tóc em bay trong gió được đính vào đó những vì sao lấp lánh. Nhưng Phương Thảo viết “ Tóc em vướng những vì sao lấp lánh” , cái từ “vướng” mới tài làm sao, em đẹp như tiên nữ, vì sao vướng vào tóc chứ em có đính đâu. Mà cũng thấy thật đấy chứ, dưới chân đồi nhìn lên, sao vướng vào cành cây, cây cỏ như tóc em. Ảo và thực hòa quyện tạo nên cái lung linh huyền ảo trong câu thơ. Nhà thơ không nói rõ tên em nhưng PH đọc lại thấy em “ Đồi Thiên Văn” đấy. Thế mới thấy hình ảnh thơ Phương Thảo hay thật. Hóa ra “em” là đồi Thiên Văn của Kiến An. Nhà thơ nhìn đồi Thiên Văn đẹp như cô gái, đẹp như nàng tiên vậy. Các khổ thơ tiếp theo, nhà thơ nhắc đến Đồ sơn, sông Cấm, núi Voi, nhà máy xi măng, huyện Thủy Nguyên, Vĩnh Bảo, Tiên Lãng… với những đặc trưng tiêu biểu, nét đặc sắc của vùng miền, “vùng thơ”.
Đêm Kiến an, nhà thơ thật tinh túy, nghe rì rầm sông Cấm hát ra khơi, anh nghe bằng trái tim tình yêu anh nhỉ. “Núi Voi tư lự giữa mây trời Ra dáng như một nhà thy sỹ Nhà máy xi măng như một dàn dầu khí Nghe đa tình cô gái Thủy Nguyên reo.” Khổ thơ là sự nhân hóa và ẩn dụ hợp lý khéo léo, càng ngẫm càng thấy hay. Núi Voi tư lự, bề dày lịch sử, chứng nhân lịch sử suy nghĩ. Các hình ảnh so sánh đều rất gợi cảm, núi Voi cho cảm hứng làm thơ, nhà máy xi măng HP là một thế mạnh. PH thấy câu “ Nghe đa tình cô gái Thủy Nguyên reo” thì sao thơ “điệu” đến thế, phép ẩn dụ đạt lắm. Nói về huyện Thủy Nguyên, con gái ở đây xinh nổi tiếng nên nhà thơ không dám nhìn mà “nghe” thôi, có phải không ạ?PH nói đùa với nhà thơ đấy, câu thơ này PH thấy duyên dáng lắm, qua từ “reo” lại thấy nhà thơ muốn nói Thủy Nguyên vừa đẹp về địa danh và người Thủy Nguyên đang chuyển mình phát triển. Rồi nhà thơ đưa cảm xúc ta về với đất Vĩnh Bảo có Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm, về với Tiên lãng có thuốc lào nổi tiếng cũng đang sinh sôi, thay màu áo mới ấm no hạnh phúc.
Khổ thơ kết ánh lên một “vùng thơ” của tình yêu Hải Phòng. “Đêm Kiến An như riêng của chúng mình Thành phố Cảng bốn bề xao xuyến quá Náo nức vùng ven đêm về mới lạ Ánh điện mơ màng huyền diệu một vùng thơ.” Vậy là mở đầu là “em’, kết thúc là “chúng mình”, bài thơ là những hình ảnh thân thuộc của Hải Phòng như Kiến An, đồi Thiên văn, núi Voi, nhà máy xi măng, sống Cấm, huyện Thủy Nguyên , Tiên Lãng, Vĩnh Bảo… Tất cả những địa danh ấy đã đi vào thơ anh thân thương gần gũi như điếu thuốc lào Tiên Lãng, thiêng liêng như Núi Voi, đền cụ Trạng, hoan ca như khúc ca sông Cấm ra khơi, như cô gái Thủy Nguyên reo! Bài thơ là khúc tâm tình với Hải Phòng, một Hải Phòng đang phát triển đi lên, một Hải Phòng với đất và người “địa linh nhân kiệt”. Bài thơ với những câu thơ mềm mại duyên dáng thiết tha, pha chút điệu đà con gái làm cho cái chất “ đô thị” bớt đi, tăng thêm chút nền nã của nông thôn Việt Nam, của phương Đông cổ kính thùy mị dịu hiền. Phải có một tình yêu với Hải Phòng mới có được bài thơ ĐKA hay như vậy nhà thơ, Hòn sỏi miền Trung nhỉ.
Khổ kết câu thứ ba cũng hay lắm nhưng hẹn dịp khác nhà thơ nhé!
PH cảm ơn nhà thơ Phương Thảo, người Hải Phòng cảm ơn nhà thơ ạ! Nếu trong lĩnh vực nhạc HP có ca khúc Tháng năm… in đậm trong trái tim người HP thì bài thơ Đêm Kiến An của Phương Thảo sẽ khơi lên trong người HP một tình quê, tình đất, tình người, tình thơ đấy nhà thơ ạ. Một “vùng thơ” yêu mến Phương Thảo!
Tháng năm về em đọc “Đêm Kiến An”
Nốt nhạc nhắc“ rợp trời hoa phượng đỏ”
“ Cô gái Thủy Nguyên” thì thầm gọi nhỏ
“ Gió Đồ Sơn” vẫn “ mát lạnh” đợi anh về! (anh về thăm)
Sáng chủ nhật, ngày 25/5/2014
Phương Hoa.
Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014
Suy nghĩ về một bài thơ!
Hôm nay là ngày kiểm tra đầu tiên, bắt đầu từ lớp 9. Và cũng bắt đầu nắng, nắng gay gắt thế. Vậy mà vào mạng đọc nhiều bài thấy không khí của cả đất nước về việc giàn khoan Trung Quốc vào địa phận của Việt Nam chúng ta. Còn thực tế quanh tôi, giáo viên ngồi nói chuyện cũng là chuyện tàu Ta và tàu TQ...
Có một bài thơ tôi nhận xét và đăng vào đây như một dấu ấn nhớ những ngày này, bài thơ của nhà thơ Phương Thảo:
BÀI THƠ VIẾT SẴN!...
Bài thơ viết sẵn! Như vậy là có chuẩn bị trước không bị bất ngờ. Có lẽ là đất nước này với Trung Quốc thì hình như ... đã bao phen rồi nhỉ. Giờ đây lại cắm giàn khoan ngoài biển của Việt Nam. Các chàng trai sẵn sàng ra đi để bảo vệ, để giữ gìn Tổ quốc.
Có một bài thơ tôi nhận xét và đăng vào đây như một dấu ấn nhớ những ngày này, bài thơ của nhà thơ Phương Thảo:
BÀI THƠ VIẾT SẴN!...
Bài thơ này
anh viết sẵn cho em
Nhỡ nay mai bất ngờ - Anh nhập ngũ!
Ngoài biển đông đang gầm ghè bão tố
Ngoài biển đông đang gầm ghè bão tố
Dàn khoan quân Tàu đã đột nhập biển ta
Mấy nghìn năm mảnh
đất ông cha
Không thể mất dù chỉ là một tấc
Một giọt nước biển đông cũng là máu thịt
Bắt quân thù lập tức nhổ dàn khoan!
Em ở nhà
bao vất vả khó khăn
Con nhỏ, mẹ già, vườn rau, ao cá
Ra biển Đông, chí làm trai tung phá
Dù phải hy sinh cũng thỏa chí tang bồng! ...
PHƯƠNG THẢO
Bài thơ viết sẵn! Như vậy là có chuẩn bị trước không bị bất ngờ. Có lẽ là đất nước này với Trung Quốc thì hình như ... đã bao phen rồi nhỉ. Giờ đây lại cắm giàn khoan ngoài biển của Việt Nam. Các chàng trai sẵn sàng ra đi để bảo vệ, để giữ gìn Tổ quốc.
Phương Thảo không đao to búa
lớn mà anh chuẩn bị sẵn một bài thơ cho em, người vợ, khi đất nước cần anh sẽ
cầm súng ra đi. Anh chọn một hình ảnh xúc động nhất để đưa vào bài thơ, đó là
em, là vợ, là người mẹ. Chọn hình ảnh này dễ lay động lòng người nhất, nhưng
cũng khó viết đấy nhà thơ ơi. Vì đây là gốc rễ của hậu phương, của gia đình tổ
ấm. Nếu không tài tình thì người ta quyến luyến không muốn ra trận. Viết sao từ
anh yêu thương tha thiết nên anh ra đi để có hạnh phúc niềm vui trọn vẹn, tình
cảm ấy lan sang người khác. Đọc thơ anh, em thấy anh làm được điều đó.
Ngay tiêu đề đã thấy điều đó ở
Phương Thảo, anh yêu thương tha thiết gia đình và anh yêu nước.
Bài thơ này anh viết sẵn cho em
Nhỡ nay mai bất ngờ - Anh nhập ngũ!
Ngoài biển đông đang gầm ghè bão tố
Dàn khoan quân Tàu đã đột nhập biển ta
Nhỡ nay mai bất ngờ - Anh nhập ngũ!
Ngoài biển đông đang gầm ghè bão tố
Dàn khoan quân Tàu đã đột nhập biển ta
Ngoài biển Đông đang “gầm
ghè bão tố” rồi em ơi, hạnh phúc nhà gắn liền với hạnh phúc non sông. Ngôi nhà
lớn nơi biển đông chúng cắm dàn khoan rồi em ạ. Đất nước mình có được từ bao xương
máu cha anh, Đất nước này đã “ sống vững trãi 4000 năm sùng sững/ Lưng đeo gươm
tay mềm mại bút hoa” . Anh đã viết bao vần thơ về tình yêu và cuộc sống, những
vần thơ về Côn Sơn, về Yên Tử, cùng ông cha trên mảnh đất thiêng này.
Hôm nay đây nước nhà biển của ta đang có biến. Thương em nhiều nên anh
sẵn sàng em ơi, chí làm trai thì “ nam bắc tây đông, cho phỉ sức vẫy vùng bốn
bể...” em ạ.
Và anh biết em : “Em ở nhà bao vất vả khó khăn
Con nhỏ, mẹ già, vườn rau, ao cá”
Con nhỏ, mẹ già, vườn rau, ao cá”
Em ở nhà, em là hậu phương của anh còn bao gian khổ khó khăn, nuôi con
nhỏ, chăm mẹ già... em nhé. Em hậu phương của anh, nơi anh trở về, em hậu
phương của đất nước. Hãy tự hào vì anh là đấng nam nhi phải thỏa chí tang bồng.
Là lý tưởng của người đàn ông, lý tưởng đẹp là gắn liền với lý tưởng của dân tộc
em nhỉ!
Bài thơ thể hiện tấm lòng
nhà thơ nhưng cũng là khích lệ người trai ra đi bảo vệ đất nước, động viên
người phụ nữ nơi quê nhà. Cái hay của bài thơ là không khô cứng mà là lời tâm
tình của anh với em. Hiểu bài thơ cũng rất thật là lời người sắp ra chiến trận
với người ở nhà mong chờ. Cả bài thơ cái chất trữ tình tha thiết biết bao, viết
sẵn chỉ cho em thôi nhưng mà thấy cả cho tất cả những người vợ người mẹ, người
em đấy nhà thơ ạ.
Thơ Phương Thảo cho ta
dũng khí
Từ tình yêu tha thiết
mặn mòi
Thơ anh viết thức dậy bình
minh
Thấm thêm bao ước mơ
trai trẻ!
(Phương Hoa)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)