Chẳng nhớ từ hôm nào, ba con người, ba hoàn cảnh khác nhau, ở ba nơi rất xa nhau kết nghĩa thành anh em trên mạng.
Một người anh nhiều tuổi nhất, PH gọi anh là anh Lớn, còn người anh nữa hơn PH xíu tuổi thôi, PH gọi là anh Nhỏ. Ba anh em tôi mỗi người một hoàn cảnh nhưng chúng tôi tâm sự chia sẻ với nhau rất chân thành và quý mến nhau. Ban đầu chúng tôi nói chuyện riêng từng người, rồi chúng tôi họp thành nhóm ba người cùng nói chuyện trên bảng chát. Như là ngồi trong phòng khách có ấm trà vậy. Mỗi tuần ba anh em hẹn nhau vào thứ 2 và thứ 6 là lên mạng trò chuyện.
Vui lắm, nào là hỏi thăm nhau, nào là làm thơ, nào là kể chuyện về tình yêu của mỗi người khi xưa. Có chuyện hồi hộp như truyện tình báo vậy. Anh nhỏ kể chuyện có duyên lắm. Anh Lớn là nhóm trưởng, chuyện tình yêu lãng mạn ghê... Nhưng kết quả cuối cùng thì PH bao giờ cũng bị thua hai anh. Hai anh động viên: PH ơi, cố lên!!! Nhưng mà PH không biết làm thơ, anh Lớn, anh Nhỏ làm hộ em đi!
- Không được, anh Nhỏ bảo, em làm đi để anh sửa cho.
- PH cầu cứu anh Lớn: Anh lớn ơi làm hộ em một bài.
- Ừ, anh làm cho lần này nhưng lần sau em phải tự làm đấy, PH gắng lên nha... Ôi đúng là anh Lớn!
Chuyện của ba anh em chúng tôi cứ như vậy đấy, càng ngày càng thân nhau, dù chỉ là ảo thôi các bạn ạ.
Thế mà hôm nay anh Lớn bị ốm rồi. Anh Nhỏ điện thoại nói, em gọi điện thăm anh Lớn đi. Em bỏ cả cơm điện thăm anh...
- Anh ơi anh mau khỏi nha!
...........
Ước gì ba anh em mình ở gần nhau, ngày mai em sắp xếp công việc em rủ cả anh Nhỏ đến thăm anh Lớn tặng anh hoa, tặng anh cả một hộp bánh nữa!
............
Một cảm xúc rất thật và chân thành các bạn blog ạ!