Nhân ngày Hạnh phúc!
Đọc đoạn này ở nhà Hồng Nga bên Facebook, PH coppi vào đây để nghĩ về hạnh phúc. Và nghe giọng đọc của Ngô Thanh Vân cho ta suy ngẫm bao điều...nhân ngày Quốc tế HẠNH PHÚC!
" Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển đông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha.
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi ta khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy cha mẹ che chở cho con
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không?"
PH là con và PH đã là mẹ, mong con mình " Đừng để mẹ buồn trên mắt mẹ nghe con!"
Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014
Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014
Đăng bài thơ được tặng!
Một bài thơ hay, PH trân trọng đăng vào đây, mời các bạn đọc cùng PH nhé!
Giao thoa!
Bỗng giật mình trước hơi thở mùa xuân
Giờ phút thiêng đất trời gặp gỡ
Cây đào phai ta trồng trước cửa
Đang âm thầm khao khát được ra hoa.
Chẳng hiểu vì sao lúc đất trời giao thoa
Ta ngồi buồn khâu nỗi thương vào nhớ
Nụ cười chông chênh của người con gái ấy
Câu thơ buồn chảy máu trái tim ta.
Tuổi hoa niên ta đã gửi trọn cho ai
Nhắm mắt quờ tay ta đi vào cõi mộng
Để hôm nay vẫn chỉ mình ta với bóng
Khi vui ta đã khóc, lúc tan nát ta lại cười.
Đã quá nửa đời vai mang nặng túi thơ
Hành trình cô đơn ta đi tìm người con gái ấy
Gió lay bến vắng thuyền ai đậu
Gửi đến cho ai nỗi nhớ ai.
Thơ anh đấy, có thể anh gửi cho nhiều bạn thơ, vì anh là nhà thơ. Song riêng với PH nhận được bài thơ này vào ngày đầu xuân tết Giáp ngọ, em rất trận trọng. Hôm nay nhìn đất trời mùa xuân, một chút xao lòng, em xin phép anh đăng vào blog anh nhé. Chúc anh hạnh phúc với những tình thơ đẹp!
Giao thoa!
Bỗng giật mình trước hơi thở mùa xuân
Giờ phút thiêng đất trời gặp gỡ
Cây đào phai ta trồng trước cửa
Đang âm thầm khao khát được ra hoa.
Chẳng hiểu vì sao lúc đất trời giao thoa
Ta ngồi buồn khâu nỗi thương vào nhớ
Nụ cười chông chênh của người con gái ấy
Câu thơ buồn chảy máu trái tim ta.
Tuổi hoa niên ta đã gửi trọn cho ai
Nhắm mắt quờ tay ta đi vào cõi mộng
Để hôm nay vẫn chỉ mình ta với bóng
Khi vui ta đã khóc, lúc tan nát ta lại cười.
Đã quá nửa đời vai mang nặng túi thơ
Hành trình cô đơn ta đi tìm người con gái ấy
Gió lay bến vắng thuyền ai đậu
Gửi đến cho ai nỗi nhớ ai.
Thơ anh đấy, có thể anh gửi cho nhiều bạn thơ, vì anh là nhà thơ. Song riêng với PH nhận được bài thơ này vào ngày đầu xuân tết Giáp ngọ, em rất trận trọng. Hôm nay nhìn đất trời mùa xuân, một chút xao lòng, em xin phép anh đăng vào blog anh nhé. Chúc anh hạnh phúc với những tình thơ đẹp!
Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014
Nghe bài hát!
LỜI BÀI HÁT
Em đến thăm anh mùa vui bên biển
Nụ hoa muống biển rung rinh rung rinh
Chao sóng vỗ về chào em chào em
Làn gió mát ru, triền sóng hát ca
Hải âu tung trời đùa, cá tôm theo thuyền về
Anh kể chuyện tình về biển em nghẹ
Thuở loài người có tên trước biển
Và không ai gọi biển như bây giờ
Có chàng trai tên Biển
cùng yêu thương cô Muống chân tình
Biển mải mê khơi tìm luồng cá
Con nước vô tình cuốn biển trôi xa!
Muống âu sầu rồi chết bên bờ
Ðời gọi tên từ đó loài hoa, loài hoa muống biển
Ðời gọi tên từ đó:
bông hoa trắng xinh xinh, nhụy hoa buồn tim tím
Mùa xuân không về phố bao giờ!!!
Ðể đêm đêm nghe biển ru bóng dừa ...
(lại từ đầu)
Mùa xuân không về phố bao giờ!
Mùa xuân không về phố bao giờ!
Ðể đêm đêm nghe biển thức vọng về ...
Ðể đêm đêm nghe biển thức vọng về ...
Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014
Viết cho mình!
Đêm khuya ta viết cho ta
Mưa rơi như trời khóc
Giọt buồn thấm gối ta
Mong ngày mai thức dậy
Ta quên hết mộng mơ
Thêm một ngày ý nghĩa
Ta bên đời yêu thương!
Gói lại một kỷ niệm!
Thế là người anh trên ảo của PH đã ra đi!
Tôi quen anh trên mạng. Anh là người khuyết tật sau một tai nạn. Câu nói chân thành của tôi đã cho tôi và anh xích lại gần nhau. Điều đáng sợ là sự khuyết tật trong tâm hồn thôi anh!
Cứ như vậy chúng tôi trò chuyện, sẻ chia, anh hơn tôi hơn một giáp, ban đầu chúng tôi coi nhau như người anh trai và em gái.
Một hôm tôi nhận được một gói quà anh gửi, nào là tập vở, bút viết và cả cái ghim bấm nữa. Tôi xúc động vô cùng! Anh căn dặn tôi là cô giáo phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, viết cũng phải chỉn chu, đừng vì số lượng em ạ. (hồi tôi mới lên mạng, lập blog tôi viết nhiều lắm, ngày ít nhất là một bài, có khi đến ba bài nhưng mọi người không muốn đọc đâu)
Anh tỉnh táo chỉ cho tôi khi có người lợi dụng sự cả tin của tôi, phân tích cho tôi những vấn đề mà tôi băn khoăn cần sự giúp đỡ.
Anh viết lập luận chắc lắm, viết cho tôi đọc về cuộc đời anh, anh làm thơ nữa, rồi cũng có lúc anh làm thơ hộ tôi.
Anh nhắc tôi đừng ôm nhiều việc mà vất vả vì tôi hay lo nhiều việc mà ...
Không biết chúng tôi yêu nhau từ bao giờ. Yêu, giận hờn, ghen có đủ cả. Tôi hay khóc lắm, anh lại dỗ dành, giận nhau lâu nhất là hai ngày thôi. Điện thoại bao giờ cũng là: Em à..., bảng nick chát là những câu xin lỗi, bỏ qua cho anh vì anh yêu Ớt HP rồi (anh gọi tôi là Ớt vì tôi hay ghen) ... tôi biết có cả lỗi của tôi nữa chứ, đôi lúc tôi thấy mình như trẻ con vậy.
Cứ như thế trời xanh hơn, mặt đất như rộng hơn, "trăng quên mọc vẫn thấy lòng trăng lên" câu anh tặng tôi đấy.
......
Thế mà hơn một năm nay, ban đầu anh rất bận vì việc công, từ chức phó, anh phấn đấu lên chức trưởng(của một Hội thôi). Chúng tôi vẫn trao đổi điện thoại với nhau, hẹn xuống HP, hẹn tôi lên HN, hẹn làm xong nhà ...
Không hiểu sao bỗng dưng anh nghi ngờ tôi có bạn khác... im lặng... tôi buồn... tôi hỏi anh thì sao, anh bảo " nguyễn y vân", tôi không tin và bắt đầu rạn nứt ... Lần cuối, anh bảo anh đi tìm người khác... Tôi điện thoại chuông reo không trả lời nữa, tôi nhắn tin không hồi âm, chúc tết cũng im lặng...
Vậy là chúng tôi không trò chuyện nữa...
......
Hôm nay tôi nghĩ đến anh tôi lại điện thoại, may sao con gái anh bắt máy... " bố cháu mới mất rồi cô ạ!"
Tôi mãi mới hỏi được mấy câu...
........
Số phận con người thôi, anh ra đi thanh thản nhé. Bây giờ thì em hiểu về những cư xử của anh với em. Có lẽ con gái anh nói đúng, "bố cháu dấu bệnh cô ạ", anh nằm viện lâu vậy mà em không biết. Chắc khi biết bệnh anh cũng lo cả cho em hả anh!
Em cảm ơn người anh ảo đã dạy bảo, nhắc nhở em rất nhiều điều trong cuộc sống, em không trách anh đâu.
Tôi viết mấy dòng vào đây như gói lại một kỷ niệm đẹp của đời tôi trên mạng ảo!
Tôi quen anh trên mạng. Anh là người khuyết tật sau một tai nạn. Câu nói chân thành của tôi đã cho tôi và anh xích lại gần nhau. Điều đáng sợ là sự khuyết tật trong tâm hồn thôi anh!
Cứ như vậy chúng tôi trò chuyện, sẻ chia, anh hơn tôi hơn một giáp, ban đầu chúng tôi coi nhau như người anh trai và em gái.
Một hôm tôi nhận được một gói quà anh gửi, nào là tập vở, bút viết và cả cái ghim bấm nữa. Tôi xúc động vô cùng! Anh căn dặn tôi là cô giáo phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, viết cũng phải chỉn chu, đừng vì số lượng em ạ. (hồi tôi mới lên mạng, lập blog tôi viết nhiều lắm, ngày ít nhất là một bài, có khi đến ba bài nhưng mọi người không muốn đọc đâu)
Anh tỉnh táo chỉ cho tôi khi có người lợi dụng sự cả tin của tôi, phân tích cho tôi những vấn đề mà tôi băn khoăn cần sự giúp đỡ.
Anh viết lập luận chắc lắm, viết cho tôi đọc về cuộc đời anh, anh làm thơ nữa, rồi cũng có lúc anh làm thơ hộ tôi.
Anh nhắc tôi đừng ôm nhiều việc mà vất vả vì tôi hay lo nhiều việc mà ...
Không biết chúng tôi yêu nhau từ bao giờ. Yêu, giận hờn, ghen có đủ cả. Tôi hay khóc lắm, anh lại dỗ dành, giận nhau lâu nhất là hai ngày thôi. Điện thoại bao giờ cũng là: Em à..., bảng nick chát là những câu xin lỗi, bỏ qua cho anh vì anh yêu Ớt HP rồi (anh gọi tôi là Ớt vì tôi hay ghen) ... tôi biết có cả lỗi của tôi nữa chứ, đôi lúc tôi thấy mình như trẻ con vậy.
Cứ như thế trời xanh hơn, mặt đất như rộng hơn, "trăng quên mọc vẫn thấy lòng trăng lên" câu anh tặng tôi đấy.
......
Thế mà hơn một năm nay, ban đầu anh rất bận vì việc công, từ chức phó, anh phấn đấu lên chức trưởng(của một Hội thôi). Chúng tôi vẫn trao đổi điện thoại với nhau, hẹn xuống HP, hẹn tôi lên HN, hẹn làm xong nhà ...
Không hiểu sao bỗng dưng anh nghi ngờ tôi có bạn khác... im lặng... tôi buồn... tôi hỏi anh thì sao, anh bảo " nguyễn y vân", tôi không tin và bắt đầu rạn nứt ... Lần cuối, anh bảo anh đi tìm người khác... Tôi điện thoại chuông reo không trả lời nữa, tôi nhắn tin không hồi âm, chúc tết cũng im lặng...
Vậy là chúng tôi không trò chuyện nữa...
......
Hôm nay tôi nghĩ đến anh tôi lại điện thoại, may sao con gái anh bắt máy... " bố cháu mới mất rồi cô ạ!"
Tôi mãi mới hỏi được mấy câu...
........
Số phận con người thôi, anh ra đi thanh thản nhé. Bây giờ thì em hiểu về những cư xử của anh với em. Có lẽ con gái anh nói đúng, "bố cháu dấu bệnh cô ạ", anh nằm viện lâu vậy mà em không biết. Chắc khi biết bệnh anh cũng lo cả cho em hả anh!
Em cảm ơn người anh ảo đã dạy bảo, nhắc nhở em rất nhiều điều trong cuộc sống, em không trách anh đâu.
Tôi viết mấy dòng vào đây như gói lại một kỷ niệm đẹp của đời tôi trên mạng ảo!
Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014
Viết cho ngày 8/3!
Sắp đến 8/3 rồi. Năm nay mình thấy không vui. Nhớ lại năm trước từ mùng 2 mình đã được bạn tặng thơ, từ những câu thơ dí dỏm cười đến những câu vui, lời chúc. Có câu " Những đêm trăng quên mọc, vẫn thấy lòng trăng lên..." dù mượn để tặng thôi mà sao vẫn thấy ngày 8/3 ý nghĩa. Còn năm nay BUỒN! Lang thang bên FB thấy mấy câu đăng bên nhà em gái Bích Hương hay hay mình đăng vô đây để ngâm nghi cho ngày 8/3 của mình vậy!
Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014
Ba anh em chúng tôi!
Chẳng nhớ từ hôm nào, ba con người, ba hoàn cảnh khác nhau, ở ba nơi rất xa nhau kết nghĩa thành anh em trên mạng.
Một người anh nhiều tuổi nhất, PH gọi anh là anh Lớn, còn người anh nữa hơn PH xíu tuổi thôi, PH gọi là anh Nhỏ. Ba anh em tôi mỗi người một hoàn cảnh nhưng chúng tôi tâm sự chia sẻ với nhau rất chân thành và quý mến nhau. Ban đầu chúng tôi nói chuyện riêng từng người, rồi chúng tôi họp thành nhóm ba người cùng nói chuyện trên bảng chát. Như là ngồi trong phòng khách có ấm trà vậy. Mỗi tuần ba anh em hẹn nhau vào thứ 2 và thứ 6 là lên mạng trò chuyện.
Vui lắm, nào là hỏi thăm nhau, nào là làm thơ, nào là kể chuyện về tình yêu của mỗi người khi xưa. Có chuyện hồi hộp như truyện tình báo vậy. Anh nhỏ kể chuyện có duyên lắm. Anh Lớn là nhóm trưởng, chuyện tình yêu lãng mạn ghê... Nhưng kết quả cuối cùng thì PH bao giờ cũng bị thua hai anh. Hai anh động viên: PH ơi, cố lên!!! Nhưng mà PH không biết làm thơ, anh Lớn, anh Nhỏ làm hộ em đi!
- Không được, anh Nhỏ bảo, em làm đi để anh sửa cho.
- PH cầu cứu anh Lớn: Anh lớn ơi làm hộ em một bài.
- Ừ, anh làm cho lần này nhưng lần sau em phải tự làm đấy, PH gắng lên nha... Ôi đúng là anh Lớn!
Chuyện của ba anh em chúng tôi cứ như vậy đấy, càng ngày càng thân nhau, dù chỉ là ảo thôi các bạn ạ.
Thế mà hôm nay anh Lớn bị ốm rồi. Anh Nhỏ điện thoại nói, em gọi điện thăm anh Lớn đi. Em bỏ cả cơm điện thăm anh...
- Anh ơi anh mau khỏi nha!
...........
Ước gì ba anh em mình ở gần nhau, ngày mai em sắp xếp công việc em rủ cả anh Nhỏ đến thăm anh Lớn tặng anh hoa, tặng anh cả một hộp bánh nữa!
............
Một cảm xúc rất thật và chân thành các bạn blog ạ!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)