Nhân giờ giải lao, tôi ra ngồi chơi với tốp thợ, câu chuyện của họ làm tôi chú ý...
Bắt đầu nghe từ đoạn:
... Người vợ cầm gậy đuổi người chồng đánh tơi bời, anh ta chạy từ hàng xóm, chạy chui vào góc nhà rồi chạy vọt ra đường...
- Sao không ai can hả, tôi hỏi?
- Trả lời, ai mà can cái loại ấy, cho nó đánh chết!!!
- Sao lại thế, có lẽ câu hỏi của tôi làm người kể bực mình...
Thì ra là nhà họ đang làm nhà nhưng hôm đó nhà tập trung đi cúng ở làng bên nên giao việc trông nom lại cho ông chồng. Con dâu bảo để một xe máy lại cho bố tiện giao dịch nguyên vật liệu. Ông ấy đem đi "cắm" lấy 500.000 đồng. Bà vợ chưa biết lại đưa 600.000 đồng để ông đi thuê cốp pha. Thế là ông ấy đem tất cả đi đánh phỏm(quê tôi gọi vậy, nghĩa là đánh bài gì ấy để lấy tiền của nhau)... Bà vợ về hỏi ông nhà tôi đâu hả các bác... có người chỉ điểm, thế là cơ sự xảy ra...
Hỏi thêm chút nữa, hóa ra bao nhiêu là chuyện về ông ấy như mượn để đóng họ, đóng học cho cháu, chuộc lại bằng lái xe, đưa con hay cháu đi bệnh viện, nộp phạt tai nạn này nọ... Nếu có thể bịa ra lý do gì đó để mượn tiền là anh ta đều có thể không nghĩ điều bất trắc nó vận vào thì sao ... Người nghe thương tình cho mượn một trăm, năm trăm, một triệu cũng ối người cho mượn đấy.
Thế thì gay rồi, hè năm ngoái nhà mình cũng cho ông ta mượn tiền hứa một tháng trả mà bao nhiêu một tháng rồi...
Bây giờ nhiều người truyền nhau không cho mượn nữa. Vừa rồi bị vợ đánh sao mọi người không thương mà họ kể với thái độ "vô cảm" thế.
Còn tôi thì cứ nhắc đi nhắc lại " Sao lại thế"???